Chương 6: Thiếu niên tự bế x gia sư ác độc 6

Chương 6: Thiếu niên tự bế x gia sư ác độc 6

Lê Kiều thu hồi tay đang chuẩn bị gõ cửa, click mở màn hình điện thoại, thấy một tin nhắn mới được gửi đến.

[Nghỉ hả?]

Là bạn học cấp ba Lâm Phương gửi đến.

Cô đặt điện thoại về chế độ im lặng sau đó gõ gõ lên màn hình điện thoại.

[Tuần trước đã trở về thành phố A, có chuyện gì sao?]

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Bọn họ muốn họp lớp, đại khái là cuối tháng này, cậu có đến hay không?]

Ngón tay Lê Kiều gõ gõ trên màn hình điện thoại đang chuẩn bị trả lời thì lại thấy cánh cửa trước mặt thình lình được mở ra!

Lúc này, thiếu niên quái gở ít lời đang đứng ở cửa, cậu dựa vào ưu thế về chiều cao liếc mắt nhìn cô, sắc mặt có chút trắng bệch.

Sau khi Qúy Thần Hi phát hiện Lê Kiều còn đứng ở cửa thì đi vào phòng không quay đầu lại, cậu nằm lên giường một lần nữa.

Vẻ mặt Lê Kiều mờ mịt, thậm chí cô còn quên không trả lời Lâm Phương, ném luôn chuyện này ra sau đầu, không chút suy nghĩ đuổi kịp bước chân của Quý Thần Hi.

“Quý Thần Hi! Còn ngủ?”

Kêu vài tiếng thấy học sinh nam trong chăn không có một chút phản ứng nào, thậm chí còn lôi kéo chăn che đầu mình, Lê Kiều không thể nhìn thấy vẻ mặt của Quý Thần Hi.

Cô đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, bên ngoài phòng trời đang mưa to, vừa lúc gặp một tia chớp đánh xuống, căn phòng sáng chói lên trong chốc lát, sau đó là từng tiếng sấm gầm vang trời.

Giong như toàn bộ vũ trụ đều bị nuốt mất.

Lê Kiều im lặng một lúc lâu đang do sự có muốn mở cửa sổ hay không, thì lại nghe một ít âm thanh truyền đến.

Cô theo bản năng nhìn về phía giường lớn được đặt ở một góc, chỉ thấy chăn bông rung rinh không bình thường.

Nếu không chú ý thì căn bản không thể phát hiện được dấu vết nhỏ như vậy.

Lê Kiều kéo rèm lại đi đến bên cạnh giường.

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự ôn hòa.

“Thần Hi? Quý Thần Hi!”

Chăn đang rung động dừng một chút sau đó cuộn lại thành một đoàn.

Lê Kiều vươn tay đến, mới chỉ kéo ra một góc chăn cũng đã thoáng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Quý Thần Hi, khóe mắt phiếm hồng còn lưu giữ vài giọt nước mắt.

Cô vươn tay lên sờ trán cậu một chút.

Lạnh!

Thậm chí còn có mồ hôi lạnh đang chảy ra!

Lê Kiều hoảng hốt, cô định chạy xuống lầu báo cho bảo mẫu.

Ai ngờ mới xoay người đã bị một cánh tay thon dài hữu lực nắm lấy rồi kéo về phía sau..

Cả người Lê Kiều đè lên trên người thiếu niên cách một tấm chăn!

Ngay sau đó, trong tầm nhìn của cô xuất hiện một cánh tay khác ôm lấy Lê Kiều.

Quý Thần Hi một mét tám lăm bao vây lấy cơ thể nhỏ xinh của Lê Kiều vào trong lòng, cánh tay đột nhiên khoanh lại eo cô, khiến Lê Kiều không thể động đậy được.

Mặt Lê Kiều úp vào ngực Quý Thần Hi, quanh chóp mũi đều là mùi sữa tắm hương bạc thoải mái của cậu, nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ thể Quý Thần Hi vẫn cuộn tròn run rẩy như cũ.

“Em sợ sét đánh sao?”

Giọng nói của Lê Kiều rất mềm nhẹ, thanh đạm đến mức đủ để cho người khác quên mất sợ hãi, mang theo từng luồn hô hấp ấm áp đánh vào ngực Quý Thần Hi.

Vốn tưởng rằng Quý Thần Hi sẽ không nói, ai ngờ sau đó cô lại nghe thấy thiếu niên buông một tiếng ra.

“Đúng.”

Âm thanh nhỏ đến mức xuýt nữa khiến người khác không nghe thấy được.

Cằm Quý Thần Hi để lên vai Lê Kiều, toàn bộ xoang mũi cậu đều là mùi vị ngọt ngào thanh nhã, ôn hòa tản ra từ tóc cô, cơ thể lả lướt của gia sư gắt gao dán trên người cậu.