Chương 30: Thật Lớn (H)

Cô có rất ít cơ hội được quan sát thân thể của anh một cách thẳng thắn như vậy, khi nhìn thấy cơ bụng tuyệt đẹp dưới lớp áo sơ mi kia, cô không khỏi đỏ mặt lần nữa dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

“Tiếp tục.”

Bùi Tư Viễn nói như vậy, ý bảo Cố Ninh Du đi cởi thắt lưng của anh, bàn tay nhàn rỗi lại bắt đầu luồn vào dưới váy, nhấp vài cái cởi bỏ nút áo trong của cô, đẩy cái áσ ɭóŧ vướng víu kia lên, bàn tay to lớn của anh không chút khách khí bao phủ bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô, nhéo nhéo núʍ ѵú cương cứng dưới tay.

“Cứng rồi.” Anh khàn giọng nói.

Chỗ bị anh sờ tựa như có dòng điện xẹt qua, Cố Ninh Du kìm lòng không đậu ưỡn ngực mình đẩy vào l*иg ngực anh: “Ừm hừ... Hôm nay anh chưa sờ qua nó...”

Bùi Tư Viễn từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, miệng lại một lần nữa thúc giục nói: “Cởi.”

Nói thêm vài chữ thì anh bị làm sao?

Cố Ninh Du âm thầm châm chọc ở trong lòng, nhưng tay vẫn thuận theo ý anh cởi thắt lưng ra, sau khi kéo khóa quần tây của anh xuống, cô liếc mắt một cái liền chú ý tới một cục căng phồng kia, cho dù được bao bọc ở dưới lớp qυầи ɭóŧ, hình dạng nhô lên kia cũng vẫn rất rõ ràng.

Thật lớn...

Cố Ninh Du do dự một chút, nhưng cô vẫn cố nhịn ngượng ngùng tiếp tục, trong nháy mắt lúc cô cởϊ qυầи anh ra, dươиɠ ѵậŧ bị trói buộc ở bên trong hưng phấn nhảy ra ngoài, một cây thịt thô to thật dài dựng thẳng tắp, đường gân trên thân trụ màu tím đen hiện lên, chất lỏng từ phía trên qυყ đầυ rỉ ra, Cố Ninh Du cuống quít rời mắt không dám liếc mắt nhìn cây gậy to lớn xấu xí kia một cái, trong lúc vô tình bàn tay lại đυ.ng phải nó, Bùi Tư Viễn nhíu mày. Cổ họng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, gợi cảm không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng Cố Ninh Du có chút không biết làm sao: “Viễn Viễn, em... Em không cố ý...”

“Không sao.”



Bùi Tư Viễn buông lỏng bộ ngực bị anh xoa bóp một hồi lâu, sau đó di chuyển xuống cho đến khi lại chạm vào điểm mềm mại của cô.

“Lại ướt.” Cảm nhận được bàn tay người đàn ông chạm vào, cái huyệt nhỏ mẫn cảm kia co rụt lại, anh nhẹ nhàng xoa xoa ở đó, hỏi cô: “Em có muốn làm không?”

Rõ ràng chính mình cũng rất muốn, còn bày đặt tới hỏi cô, làm như thể cô đang cầu xin anh...

Trong lòng Cố Ninh Du bất mãn, nhưng mình cũng thật sự muốn, dù sao tối nay cô vẫn chưa một lần chân chính ăn được dươиɠ ѵậŧ có thể mang lại khoái hoạt cho cô, cô đang muốn gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, không ôm hy vọng hỏi: “Viễn Viễn, trong xe của anh…Có bαo ©αo sυ không?”

Bùi Tư Viễn trả lời dứt khoát lưu loát: “Không có.”

Quả nhiên không có... Ai sẽ để cái này trong xe? Trừ phi là vốn có tâm tư như vậy... Nhưng Bùi Tư Viễn rất hiển nhiên không phải loại người này.

Cố Ninh Du có chút khó xử, không mang theo bαo ©αo sυ mà làm thì đúng là rất thoải mái, nhưng là nếu như anh không cẩn thận bắn vào, cô lại phải uống thuốc...

Đề phòng vạn nhất, Cố Ninh Du vẫn dặn dò nói: “Viễn Viễn, lát nữa anh nhớ đừng bắn vào.”

Bùi Tư Viễn bình tĩnh nhìn cô, không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: “Có muốn làm không?”

Đây xem như là đồng ý hay là không đồng ý? Sao cô càng ngày càng không hiểu anh...

Cố Ninh Du có chút mơ hồ, nhưng vẫn đáp: “Muốn...”

Bùi Tư Viễn dựa vào ghế ngồi phía sau, cho dù dươиɠ ѵậŧ dưới thân sưng phồng dựng thẳng, nhưng biểu cảm trên mặt anh cũng vẫn không gợn sóng: “Muốn thì tự mình ngồi lên.”