Chương 26: Uớt Rồi

Cô mím chặt môi, tìm chìa khóa điều khiển từ xa trong túi xách mở cửa ra, sau khi đến ga ra tầng ngầm, Cố Ninh Du liền vội vã muốn xuống xe, nhưng Bùi Tư Viễn lại không có ý mở khóa, dưới ánh đèn xe lờ mờ, biểu tình trên mặt anh vẫn trầm tĩnh như cũ, thấy anh không có ý muốn mở miệng, Cố Ninh Du đành phải chủ động nhắc nhở: “Viễn Viễn?”

“Không vội.” Bùi Tư Viễn nói như vậy, Cố Ninh Du đang không rõ anh có ý gì, lại nghe thấy anh hỏi: “Trước khi xuống xe, anh có một vấn đề muốn hỏi em.”

Cố Ninh Du không hiểu ra sao: “Vấn đề gì vậy?”

Bùi Tư Viễn híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, nhưng Cố Ninh Du hoàn toàn không có bắt được: “Vừa rồi lúc ở nhà hàng, giữa chừng em có đi nhà vệ sinh một lần, khoảng thời gian đó, em ở trong đó làm cái gì?”

Sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này? Chẳng lẽ anh phát hiện cô có gì khác lạ?

Không có khả năng, lúc ấy cô xác nhận bản thân thoạt nhìn bình thường sau đó mới trở về... Cho dù cô không bình thường, sao Bùi Tư Viễn lại hỏi cái này?

Từ khi nào thì anh bắt đầu hứng thú với chuyện của cô?

Cố Ninh Du giật mình, cuống quít giải thích: “Em... Em chỉ đi vệ sinh thôi, không làm gì cả...”

“Vậy sao?” Sắc mặt Bùi Tư Viễn thản nhiên, nhưng lời nói của anh lại một lần nữa khơi dậy sóng to gió lớn trong lòng Cố Ninh Du: “Không phải em nói em đi một chút thôi sao? Nhưng em lại đi hơn hai mươi phút.”

“Em...”

Trong đầu Cố Ninh Du rối bời, cô không rõ vì sao hôm nay Bùi Tư Viễn lại nói nhiều như vậy, cũng không biết nên trả lời anh như thế nào. Trong lúc hoảng loạn, Bùi Tư Viễn tháo dây an toàn nghiêng người sang, cô gần như bị anh ép vào góc ghế, ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến cô gần như không thở nổi.

Cô ngừng thở, dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng cô có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói nên lời.



“Không muốn nói?” Bùi Tư Viễn vươn tay, động tác ôn nhu gạt tóc tai cô ra sau đầu, tay kia nhấc váy cô lên, mò mẫm vào dưới chân cô: “Vậy để anh nói giúp em.”

“Em ướt rồi, đúng không?”

“Trong hơn hai mươi phút ở nhà vệ sinh, em đang làm gì? Kêu tên anh thủ da^ʍ?”

“Anh đoán đúng không?”

“Em không có...”

Bùi Tư Viễn hỏi hết câu này đến câu khác, giống như là đang ép hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn, Cố Ninh Du không biết Bùi Tư Viễn đoán được như thế nào, nhưng cô biết rằng bàn tay của anh đang vuốt ve từ đùi của cô lên trên, trong lòng cô vừa thẹn vừa vội, hoảng loạn ấn bàn tay đang cố gắng làm loạn xuống dưới đùi mình.

Chuyện lúc trước cô còn có thể phủ nhận, nhưng dọc đường đi về cô lại ướt, việc tự thỏa mãn bên trong phòng vệ sinh dường như cũng vô dụng, thân thể của cô vẫn khao khát được chạm vào sâu hơn, lần này làn sóng du͙© vọиɠ còn mãnh liệt hơn trước, chiếc qυầи ɭóŧ dưới váy của cô đã ướt đẫm.

Cô ngây thơ cho rằng mình có thể ngăn cản động tác của Bùi Tư Viễn, nhưng cô không biết thực lực giữa nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn, tay Bùi Tư Viễn chỉ dừng lại trong giây lát, sau đó anh dùng sức nhấc chân cô lên tiếp tục sờ tới, cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào nơi ướŧ áŧ, đôi mắt Bùi Tư Viễn tối sầm: “Vậy bây giờ thì sao? Không phải em đã ướt rồi?”

Không đợi Cố Ninh Du trả lời, anh trực tiếp đẩy miếng vải giữa hai chân cô qua một bên, huyệt non dưới tay đã cực kỳ ướŧ áŧ, khi ngón tay anh cắm vào đều có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước, như đang bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt đối với anh.

Rõ ràng động tác này giống như lúc cô tự thủ da^ʍ, nhưng cảm giác cơ thể lại hoàn toàn khác, ngón tay Bùi Tư Viễn như có ma lực đặc biệt gì đó, lúc anh chạm vào, Cố Ninh Du chỉ cảm thấy máu trên người đều đồng loạt chảy xuống phía dưới, tất cả những suy nghĩ của cô đều bị kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ nơi đó chiếm giữ.

“Ừm... Em...” Đôi mắt Cố Ninh Du mê ly, nhưng sâu trong ý thức cô không muốn chiều theo như vậy, vẫn giãy dụa phản bác: “Em... Đều là do anh chạm vào em...”

“Ồ? Lần này lại là do anh?”