Tin tức Chu Gia Diệc có bạn gái có thể so với thả một quả tạc đạn ở Chu thị, tất cả mọi người đều bị nổ hôn mê. Sau khi Đào Nhiên ở ngay trước mặt mọi người bị cường hôn, ngay trước mặt mọi người cáo biệt độc thân. Hắn cuối cùng khôi phục tỉnh táo, cảm giác có chút xấu hổ, dẫu sao hình tượng cao lãnh bị hủy mất rồi.
Hắn kéo Nguyễn Quân lấy tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bịt tai vào thang máy, sau đó đi vào phòng làm việc lập tức đóng cửa lại. Nguyễn Quân vào phòng làm việc có chút khẩn trương nhìn Đào Nhiên, vừa rồi nhất thời xung động liền làm loại chuyện đó, ngộ nhỡ hắn có ý kiến với mình làm sao bây giờ?
Đào Nhiên đóng cửa, xoay người lại, liền thấy Nguyễn Quân sợ sệt đứng ở trước ghế sa lon. Hắn cười một chút nói: "Làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn đặc biệt dũng cảm sao."
Nguyễn Quân hơi cúi đầu nói: "Đều bởi vì anh không chịu để ý nghe em nói chuyện…"
Đào Nhiên hơi nghiêng đầu nói: "Em nói là, về sau chỉ cần anh không ngoan ngoãn nghe lời, em liền muốn hôn anh?"
Nguyễn Quân trong nháy mắt mặt đỏ bừng, nàng muốn trả lời phải, chính là muốn hôn anh. Nhưng mà nàng không nói ra miệng nổi, hai người hình như còn chưa nhận thức được bao lâu, vì sao lại cảm giác thích hắn như vậy?
Tâm tình Đào Nhiên có chút phức tạp, sau khi trải qua thế giới thứ nhất, hắn hiện tại hoàn toàn không phản cảm chuyện cùng nữ hài tử cùng một chỗ. Hắn để ý chính là rốt cuộc Nguyễn Quân có phải thật sự thích hắn hay không, hay chỉ là đem hắn làm công cụ quên mất Giang Giác. Đào Nhiên bước tới hai bước: "Em vừa rồi nói thích anh?"
"Ừ." Nguyễn Quân gật đầu, bỗng nhiên không dám nhìn vào mắt Đào Nhiên.
Đào Nhiên nói: "Anh nhớ chúng ta còn chưa quen biết bao lâu."
"Ừ, phải."
"Em thích Giang Giác lâu như vậy, em thật quên mất hắn?" Đào Nhiên hỏi.
Nguyễn Quân ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Em thật đã không còn thích hắn, Gia… Gia Diệc, em hiện tại chỉ thích anh."
Nguyễn Quân có đang nói thật lòng hay không Đào Nhiên đương nhiên biết rõ, hắn cảm thấy Nguyễn Quân nữ hài này dễ dàng suy nghĩ quá kích, còn rất xung động, nhưng mà thời điểm khả ái cũng thật đáng yêu. Đào Nhiên đi tới ôm Nguyễn Quân, nói: "Em bây giờ chọn lựa cùng anh cùng một chỗ, không thể đổi ý nga."
Nguyễn Quân tựa vào trong ngực Đào Nhiên, mắt vừa vặn hướng về vị trí xương quai xanh của Đào Nhiên, cảm giác đặc biệt kích động. Nàng trọng trọng gật đầu, "Ừ, không hối hận tuyệt đối không hối hận."
Đào Nhiên ôm Nguyễn Quân ngồi xuống trên ghế sa lon, hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái nói: "Rốt cuộc em từ khi nào thì bắt đầu thích anh?"
Nguyễn Quân không chút nghĩ ngợi nói: "Xương quai xanh…"
Đào Nhiên: "???"
Chết, lỡ miệng. Nguyễn Quân lập tức dúi đầu vào ngực Đào Nhiên, buồn bực nói: "Chính là thích anh, chính là thích anh a, khi nào bắt đầu thích căn bản không trọng yếu."
Được rồi, Nguyễn Quân đã biến thành người của mình, Đào Nhiên đối với người khác khả năng đủ loại ghét bỏ, nhưng mà đối người mình lại đặc biệt tha thứ. Người mình cho dù là càn quấy, đó cũng là thẳng thắn thành thật đáng yêu. Đào Nhiên giống như sờ thú cưng sờ tóc Nguyễn Quân, sờ hai cái, cảm giác trong lòng rất thỏa mãn liền nói: "Em thích ôm như vậy sao?"
Nguyễn Quân đầu ở trong ngực Đào Nhiên đẩy tới đẩy lui, "Thích."
Đào Nhiên không nhịn được buồn cười, xụ mặt làm bộ nghiêm túc nói: "Em như vậy không được a, em đây là quy tắc ngầm a."
Nguyễn Quân ở trong ngực Đào Nhiên nâng lên đôi mắt ướt nhẹp, "Hả?"
"Em rõ ràng là nhân viên Chu thị, tán được CEO xong liền không đi làm, em nói xem có phải là quy tắc ngầm?"
Nguyễn Quân nhíu gương mặt nhỏ nói: "Nhưng mà, người ta tới Chu thị vốn cũng không phải thật sự muốn làm việc."
"Anh biết em chỉ là muốn tìm chút chuyện làm, nhưng mà người khác nghĩ làm sao?" Đào Nhiên vung tay lên, làm một tư thế đây đều là giang sơn của trẫm nói: "Người khác lại không biết chân tướng, bọn họ nhất định sẽ suy đoán lung tung."
"Phải ha." Nguyễn Quân ngồi thẳng người, lưu luyến không ngừng nói: "Vậy để em đi về làm việc."
Đào Nhiên lông mi dài nhếch một cái nói: "Em có bị ngốc không, nghỉ việc đi là được mà."
"Phải ha, sao em không nghĩ tới?"
Đều nói nữ nhân khi yêu sẽ giảm thấp chỉ số thông minh, Nguyễn Quân đây đã không thể coi là giảm thấp chỉ số thông minh nữa, nàng là trực tiếp không có chỉ số thông minh. Đào Nhiên nói: "Nếu không thì em ở nơi này ngồi một hồi, anh để cho Tony giúp em làm thủ tục nghỉ việc, chờ anh hết bận chúng ta cùng đi ăn cơm trưa."
"Ừ, nghe anh."
Đào Nhiên gọi Tony tiến vào, để hắn đi làm thủ tục nghỉ việc cho Nguyễn Quân. Bản thân thì ngồi tại chỗ xem tài liệu, Nguyễn Quân rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon nhìn Đào Nhiên làm việc. Không nói tiếng nào nhìn, bên trong đôi mắt như muốn lóe sao. Nàng cảm thấy bộ dáng Chu Gia Diệc chăm chỉ làm việc quả thực rất có mị lực, nhìn thế nào cũng không đủ.
Ánh mắt này có hơi quá mức mãnh liệt, Đào Nhiên có chút không đỡ được, hắn nói: "Nhàm chán sao? Nhàm chán thì ở trên ghế sa lon ngủ một hồi đi."
"Ừm ừm." Nguyễn Quân ngoan ngoãn nằm xuống, đem gối ôm Doraemon của Đào Nhiên ôm vào trong ngực, mắt vẫn nhìn hướng Đào Nhiên.
Không biết chuyện gì xảy ra, nàng có một thói quen rất kỳ quái. Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần vừa nằm xuống trong đầu liền sẽ toát ra rất nhiều ý niệm kỳ kỳ quái quái. Lúc này nàng nằm trên ghế sa lon, suy nghĩ bay tán loạn, một hồi nghĩ đến làm sao nói chuyện này với mẹ, một hồi lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Chu Gia Diệc.
Mắc cỡ chết người, lần đầu tiên gặp mặt liền phát sinh loại chuyện đó.
Nhớ Chu Gia Diệc nói đó là lần đầu tiên của hắn, Nguyễn Quân cảm thấy siêu cấp thỏa mãn, lần đầu tiên của hai người đều cho đối phương, đây là chuyện lãng mạn bao nhiêu. Suy nghĩ một chút Nguyễn Quân liền ngủ, nàng làm một giấc mơ thật kỳ quái. Mơ thấy nàng trở lại buổi tối kia, Chu Gia Diệc bị mình trói ở trên giường, nàng rất căng thẳng tới gần.
Bỗng nhiên người trên giường thoắt cái bùng nổ, giãy đứt sợi dây hung hãn bắt lấy nàng.
Nguyễn Quân rất sợ hãi, không ngừng cầu xin tha thứ. Bỗng nhiên Chu Gia Diệc nói: "Ngươi trói ta là phải trả giá thật lớn." Sau đó liền đè Nguyễn Quân ở trên giường điên cuồng lên.
Đào Nhiên hết bận, duỗi người, nhìn sang ghế sa lon liền thấy Nguyễn Quân ngủ say sưa. Hắn đi tới, trong lòng đang do dự có nên đánh thức nàng hay không. Liền nghe thấy Nguyễn Quân như đang nhỏ giọng nói gì?
Nàng còn có thói quen nói mớ?
Đào Nhiên tới gần, cẩn thận nghe.
Liền nghe Nguyễn Quân nhỏ giọng nói: "Gia Diệc… Gia Diệc…"
Giờ thì Đào Nhiên là thật cảm động, nằm mơ cũng nghĩ tới mình, còn gọi tên mình, có thể thấy đối với mình là chân ái.
Nguyễn Quân: "Không được… Không được liếʍ nơi đó…"
Đào Nhiên: "…"
Đào Nhiên lập tức không chút do dự đưa tay đẩy nàng, "Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, bạn trai cô kêu cô ăn cơm a."
"A…?" Nguyễn Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Chu Gia Diệc, tức thì cái gì cũng quên.
Đào Nhiên lấy gối ôm ra, nói: "Dậy, đi ăn cơm."
Nguyễn Quân bỗng nhiên nghĩ muốn nũng nịu, nàng đưa ra hai tay nói: "Anh ôm em dậy."
Không hay rồi, bạn gái ta có thể là đứa trẻ to xác. Đào Nhiên ghét bỏ lại nhận mệnh ôm nàng lên, Nguyễn Quân ở trên mặt hắn chụt một ngụm, hôn ra thanh âm rõ to.
Đào Nhiên đưa tay lau mặt, "Em lau son môi đi."
Hừ, phản ứng đầu tiên lại là cái này. Nguyễn Quân nói: "Em tỉnh ngủ, anh không phải nên cho em một cái hôn sao?" Nói xong cũng ngửa đầu nhìn Đào Nhiên.
Đào Nhiên tiến tới ở trên mặt Nguyễn Quân nhẹ nhàng hôn một cái, nói: "Hài lòng chưa, đi thôi."
"Thật qua loa lấy lệ, đều không cảm giác được yêu." Nguyễn Quân bĩu môi rõ dài, "Nà nà, hôn nơi này."
Đào Nhiên thật nghĩ muốn làm như trong tiểu thuyết, đem nàng đè xuống ghế sa lon cho nàng một cái hôn bá đạo nghẹt thở. Bất quá nghĩ một chút, như vậy thật sự là quá trực nam, mình là một tiểu tiên nữ, tuyệt đối không thể làm loại chuyện này.
Vì vậy hắn liền tiến tới, hôn lên miệng Nguyễn Quân.
Ngay khi môi hai người tiếp xúc, Nguyễn Quân đưa tay vòng trụ cổ Đào Nhiên. Đào Nhiên muốn tách ra, Nguyễn Quân chính là không buông tay, hơn nữa càng làm sâu nụ hôn này.
Chòi má, một người sống đã gần trăm năm như ta ở phương diện này có thể bại bởi ngươi sao?
Đào Nhiên dùng sức một cái, Nguyễn Quân liền bị hắn đẩy ngã trên ghế sa lon. Sau đó hắn nằm ở trên người Nguyễn Quân, hai tay cố định đầu nàng, ập tới nàng chính là một trận hôn cuồng phong bão táp.
Nguyễn Quân ban đầu còn thật hưởng thụ, càng về sau thì không xong rồi, bởi vì sắp hít thở không thông. Nàng bị Đào Nhiên đè vô lực giãy giụa, cuối cùng đều bắt đầu trợn trắng mắt Đào Nhiên mới buông nàng ra. Đào Nhiên tách ra khỏi trên người nàng, lau miệng nói: "Thế nào? Vừa rồi có hài lòng không?"
Ấy? Phong cách có chút không đúng.
Nguyễn Quân ngửa mặt nằm, kịch liệt thở hổn hển, lúc sau mặt đầy đỏ ửng nói: "Buổi tối một lần nữa đi."
Mẹ nó, sợ là phải bổ thận.
Đào Nhiên nói sang chuyện khác: "Cái này sau hẵng nói, ăn cơm trước đi, thật là đói."
"Ừm ừm, ăn cơm ăn cơm." Cũng không thể để Diệc Diệc đói bụng.
Đào Nhiên nếu là biết Nguyễn Quân ở trong lòng kêu hắn Diệc Diệc, sợ là phải vịn tường hộc máu. Đào Nhiên mang Nguyễn Quân đi ăn một bữa cơm tức chết độc thân cẩu, sau đó hai người tay nắm tay cùng nhau tản bộ.
Đào Nhiên nói: "Sao em lại ăn ít như vậy? Khuya về nhà phải ăn nhiều một chút."
Nguyễn Quân cảm thấy giọng nói của mình đều không bình thường rồi, "Hừ, buổi tối anh lại không có ở nhà em, em ăn bao nhiêu không mượn anh xen vào."
Đào Nhiên nói: "Nếu không thì em tới nhà anh ăn cơm tối?"
Đúng, chính là như vậy, sau đó liền có lý do ở lại nhà qua đêm. Nguyễn Quân cúi đầu che giấu hưng phấn nói: "Được a."
"Vậy chúng ta đi mua một ít lễ vật đi." Đào Nhiên nói: "Anh giúp em chọn."
Nguyễn Quân mờ mịt, "Tại sao phải mua quà?"
Đào Nhiên: "Em lần đầu tiên gặp ba mẹ anh, chẳng lẽ không mang lễ vật?"
"Hả?" Nguyễn Quân mặt khẩn trương, "Anh ở cùng ba mẹ?"
"Có gì mới mẻ đâu, em không phải cũng cùng ba mẹ ở chung sao."
"Ai nha, người ta còn chưa sẵn sàng gặp gia trưởng à." Nguyễn Quân: "Thật chưa chuẩn bị xong."
Đào Nhiên nghĩ cũng phải, hôm nay mới vừa xác nhận quan hệ, liền muốn gặp gia trưởng, quả thật không quá thích hợp. Suy nghĩ một chút nói: "Vậy nếu không ở bên ngoài mua một nhà đi, cũng nên dời ra ngoài ở rồi."
"Ừ." Nguyễn Quân quả thực không thể càng tán thành hơn, "Em có thể nấu cơm cho anh, em từng học nấu ăn."
"Không biết cũng không sao." Đào Nhiên ôm nàng đi xuống một con đường, "Anh biết."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴