Đào Nhiên: "…" Rõ ràng là chính cô yêu cầu.
Long Thu vui vẻ ăn hết mì, sau đó tâm tình rất tốt rời khỏi, đi tới cửa nàng quay đầu lại nói: "Chén không được tự rửa, ngày mai để cho Tony rửa."
Mẹ nó, quả thực đúng là bệnh thần kinh.
Gấu trúc Tiểu Mỹ lắc lắc cái đầu to nói: "Nữ nhân a nữ nhân, chính là khó phục vụ như vậy đó."
Đào Nhiên lập tức trừng nó, "Ngươi mới khó hầu hạ."
Tiểu Mỹ: "A cha, quên mất hắn trước kia cũng là nữ nhân."
Ngày hôm sau là buổi chiếu thử, Đào Nhiên từ sớm đã cùng Tony đến, Thôi Hiểu cũng mang Bạch Thiếu Huy cùng đi. May mà Long Thu hôm nay không đến, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Bạch Thiếu Huy ngồi bên phải Thôi Hiểu, Đào Nhiên ngồi bên trái hắn. Phim còn chưa bắt đầu hắn tiến tới bên tai Đào Nhiên lặng lẽ nói: "Tôi chuẩn bị cầu hôn Hiểu Hiểu."
"Thật?" Đào Nhiên ngoài ý muốn nói: "Nhanh vậy, người nhà đồng ý sao?"
"Không cần bọn họ đồng ý." Bạch Thiếu Huy cười hạnh phúc, "Hiểu Hiểu nói chỉ cần tôi thật lòng yêu nàng, nàng sẽ không rời đi tôi."
"Vậy thì đúng là chúc mừng anh." Đào Nhiên phát ra từ nội tâm nói: "Chúc phúc hai người, thời điểm kết hôn nhất định phải mời tôi làm phù dâu."
Bạch Thiếu Huy: "Hả?"
Đào Nhiên lau mồ hôi, "Phù rể."
"Ừ." Bạch Thiếu Huy cười nói: "Không biết có vinh hạnh mời Long tổng tới làm phù dâu hay không."
Đào Nhiên bụng nói ngươi nghĩ đến là đẹp, nàng xuất hiện ở hôn lễ không lấy súng đùng đùng các ngươi coi như nàng tâm địa thiện lương rồi, còn muốn để nàng làm phù dâu? Ngươi bớt phí tâm đi tân lang.
Bạch Thiếu Huy gặp chuyện vui ngốc nửa năm, hoàn toàn không nhìn ra Đào Nhiên lo âu, hắn hưng phấn nói: "Tôi nhận được tin tức nội bộ, ngày trao giải điện ảnh Hiểu Hiểu rất có khả năng đạt được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, tôi muốn ở thời điểm nàng huy hoàng nhất cầu hôn trước mặt tất cả mọi người."
Ngày đó Long Thu hình như cũng đi, Đào Nhiên lòng mệt mỏi ngồi phịch trên ghế, nhìn về phía Bạch Thiếu Huy ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Bạch Thiếu Huy liên thuyên nói: "Vừa nghĩ tới sắp phải cầu hôn Hiểu Hiểu, ta liền thật hưng phấn thật hạnh phúc a."
Đào Nhiên nội tâm: Còn ta thì thật muốn chết a…
Hắn có lòng ngăn cản Long Thu tham gia ngày trao giải điện ảnh, nhưng mà cái buổi lễ này truyền trực tiếp trên ti vi. Cho dù Long Thu không có ở hiện trường, nàng cũng sẽ nhận được tin tức này trước tiên. Sau đó từ trong ra ngoài toàn bộ hắc hóa, dốc toàn tâm tư muốn gϊếŧ chết Thôi Hiểu.
Đào Nhiên bưng kín mặt, thật muốn khóc quá đi.
Bạch Thiếu Huy kỳ quái nói: "Làm sao vậy? Sao lại khóc?"
Đào Nhiên thống khổ nói: "Đây là nước mắt tới từ độc thân cẩu."
Bạch Thiếu Huy: "Ha ha ha…"
Ngươi còn cười được?
Tony tiến tới bên tai Đào Nhiên lặng lẽ nói: "Cậu quen thân Bạch tổng như vậy từ lúc nào?"
Đào Nhiên mặt không chút thay đổi nói: "Hữu nghị giữa các đại lão gia, làm sao anh hiểu được?"
"…" Tony: "Luôn cảm thấy cậu như đang chửi anh."
Giống như trong tiểu thuyết, phim vô cùng thành công. Bất luận là doanh thu hay tiếng đồn, đều vượt xa các phim khác. Đào Nhiên và Thôi Hiểu hai người mới này cũng một phát thành danh, fan hâm mộ trên weibo Đào Nhiên trong vòng mấy ngày tăng lên một trăm mấy vạn. Trước nay không trải qua loại chuyện này Đào Nhiên có chút mờ mịt, may mà weibo hắn đều giao cho Tony quản lý.
Tony thi thoảng chụp hắn mấy tấm hình, sau đó phối hợp mấy câu thoại nghe chẳng hiểu gì đăng lên. Bên dưới fan hâm mộ tương đối có tiếng nói chung với Tony, từng cái gào khóc kêu chồng. Tony rất vui vẻ, quả thực so với Đào Nhiên còn hưng phấn hơn, hắn nói: "Ngày mai có một cái đại diện, cậu phải đến bờ biển chụp quảng cáo."
Đào Nhiên nói: "Là quảng cáo rong biển sao?"
"Không phải." Tony cười nói: "Là đại diện xe hơi, đại diện hãng xe hơi này được tranh đoạt rất dữ dội, công ty quảng cáo thật là con mắt tinh tường biết nhìn người, trong nhiều người như vậy liền chọn trúng cậu."
Đào Nhiên khó hiểu nói: "Tại sao vậy, quảng cáo xe hơi tại sao phải quay trên bờ biển?"
"Anh làm sao mà biết." Tony không có vấn đề nói: "Nếu có thể hiểu rõ bọn họ nghĩ thế nào, anh đây đã sớm đổi nghề."
Tony thì ra sức nói, còn trong lòng Đào Nhiên vẫn đang vì buổi lễ trao giải điện ảnh Hoàng Thiên mấy ngày sau mà phát sầu. Hắn cảm thấy ngày đó bốn người bọn họ đều xuất hiện, quả thực chính là một tràng tai nạn.
"Tony a." Đào Nhiên có chút do dự nói: "Anh nói xem hôm trao giải điện ảnh, tôi có thể không đi không?"
"Thân ái cậu nghĩ gì vậy?" Tony diêm dúa lòe loẹt ném một ánh mắt quyến rũ, "Làm sao mà được chứ? Cậu có khả năng trúng giải rất lớn, đây cũng là giải thưởng quan trọng đầu tiên trên con đường nghệ thuật, làm sao có thể không có mặt?"
Đào Nhiên gãi đầu một cái nói: "Tôi đây vốn hay xấu hổ, ở loại trường hợp đó, ngộ nhỡ bêu xấu làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, sẽ không." Tony cười nói: "Long tổng ngồi ngay bên dưới, chú dám bêu xấu một cái thử xem?"
"…" Cũng bởi vì ai đó ngồi bên dưới, cho nên ta mới không dám đi được không?
Ngày hôm sau Đào Nhiên đến bờ biển quay quảng cáo xe hơi, người công ty quảng cáo muốn hắn lái xe xông vào sóng biển. Tony ở trên bờ cát nhìn mà kinh hồn bạt vía, hắn một tay chống nạnh một tay chìa ngón chỉ đạo diễn nói: "Nhiên Nhiên nhà chúng ta là cột chèo tương lai của Tinh Huy, ngộ nhỡ hắn xảy ra ngoài ý muốn, các ngươi chờ Tinh Huy cuồng phong bão táp trả thù đi…"
Đạo diễn bị hắn phun nước miếng đầy mặt, liên tục cầu xin tha thứ: "Không sao, nơi này nhiều người nhìn như vậy, tuyệt sẽ không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn."
Quay nhiều lần đạo diễn đều không hài lòng, Đào Nhiên ngay sau đó một lần nữa lái xe trong sóng biển. Hắn cũng không biết đạo diễn nghĩ kiểu gì, loại quảng cáo này dùng đặc hiệu không được sao? Sao cứ nhất định phải lái thật trong sóng biển.
Đang chạy xe, điện thoại tới, màn hình hiển thị Long tỷ tỷ. Đào Nhiên không dám không tiếp, hắn một tay lái, một tay cầm điện thoại, "A lô, Long tổng, chuyện gì a?"
Long Thu ở đầu điện thoại bên kia nói: "Gần đây cậu không hẹn Thôi Hiểu ra ngoài, buổi sáng Bạch Thiếu Huy tới công ty tìm cô ta."
Đào Nhiên nói: "Tôi gần đây bận rộn, làm gì có thời giờ tìm cô ấy? Hiện tại tôi vẫn còn đang quay quảng cáo, đạo diễn cứ bắt phải lái xe trong sóng biển, lăn lộn mệt chết."
Long Thu: "Thời gian không phải vấn đề, tôi sẽ cho hai người nhận một ít quảng cáo cùng nhau. Áo cưới giường đệm cái gì đó, cậu phải nắm chắc cơ hội có biết không?"
Đào Nhiên tức thì đau đầu một vòng, hắn tâm mệt nói: "Được được được, biết rồi, thật là làm khó Long tổng cô… Aiz? Ai yo chết ta!"
"A!!"
Trên bờ cát thét lớn một mảnh, vừa rồi xe của Đào Nhiên đột nhiên lệch một chút, sau đó vừa vặn sóng biển vọt tới. Toàn thân xe lộn nhào một cái, lăn tròn trong biển.
Tony kêu thảm một tiếng: "Nhiên Nhiên a!"
Đạo diễn cũng thất kinh, đứng lên quơ hai tay nói: "Mau đi qua, mau đi qua, kéo xe lên!"
Đào Nhiên theo xe lộn chừng mấy vòng, thật may trên người buộc dây an toàn. Lúc này cả xe lật lại nửa vùi lấp trong cát, Đào Nhiên bị trói đầu hướng xuống dưới, điện thoại di động cũng rơi đến chỗ ngồi phía sau.
Long Thu nghe được động tĩnh, ở bên kia kêu: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Trái táo nhỏ? Đào Nhiên?"
Đào Nhiên bị siết khó chịu, hắn đưa tay tháo dây an toàn ra, sau đó cả người liền rơi lên mui xe. Hắn điều chỉnh xong tư thế nằm ở trên mui xe, cầm lấy điện thoại di động nói: "Không sao, là xe lật thôi."
"Xe lật?" Long Thu trong nháy mắt lửa giận vọt lên, "Sao vô ý như vậy, đã bảo thời điểm lái xe không thể gọi điện thoại."
"…" Đào Nhiên bị nghẹn hồi lâu, sau đó nói: "Không phải là cô chủ động gọi tới sao?"
Bên kia Long Thu cũng trầm mặc một hồi, tiếp sau đó nổi giận: "Nói vậy cậu đang trách tôi?"
"Không dám không dám." Đào Nhiên nói xong đưa tay đi mở cửa xe, kết quả mở không ra, hắn nói: "Tôi nào dám trách ngài nà?"
Long Thu: "Tôi gọi thì thế nào? Cậu không nhận cũng được mà?"
Đào Nhiên nhìn kích thước cửa xe một chút, từ cửa sổ xe bò ra ngoài là có thể, vì vậy hắn vừa mở cửa sổ vừa nói: "Điện thoại của Long tổng làm sao có thể không nhận, đừng nói là lái xe, dù có lái máy bay cũng phải nhận a."
Long Thu nghe hắn nói xong vừa tức lại vừa buồn cười, ngữ khí lạnh như băng hỏi: "Cậu sao rồi? Có bị thương không?"
"Không có không có." Đào Nhiên mở cửa xe xuống, hắn chuẩn bị thừa dịp nước biển chưa hoàn toàn tràn vào, bò ra ngoài bơi lên bờ. Đang chuẩn bị cúp điện thoại leo ra ngoài, xe bỗng nhiên lại lệch một cái, nửa cửa xe lập tức tiến vào trong cát. Sau đó nước biển và cát trong nháy mắt liền tràn vào, Đào Nhiên thoáng đờ ra, "Ai yo chòi má, giờ thì chết chắc."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴