Thịnh Minh Tễ thực sự không có lý do gì để từ chối.
Bởi vì hai người bọn họ khá tương đồng.
Đều là nhân vật phản diện hung ác, nham hiểm, thích làm cho kẻ khác ngột ngạt, khó sống. Nhất là những kẻ ra vẻ đạo mạo trong căn phòng này, bọn họ càng khó chịu thì chúng tôi càng sảng khoái.
Lúc này, mặt bọn họ trông như bị táo bón vậy, làm tôi vui chết đi được.
Tôi nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Thịnh Minh Tễ, nguyên văn ý nghĩ của tôi là “hợp tác vui vẻ”.
Nhưng hành động đột xuất của tôi làm cho Thịnh Minh Tễ sững người trong giây lát.
Hệ thống lại thông báo:
"Ting, độ hảo cảm của Thịnh Minh Tễ đối với ký chủ đã tăng lên, độ hảo cảm hiện tại của cậu ấy là -40."
Chỉ gãi một chút là độ hảo cảm đã tăng lên sao? Thịnh Minh Tễ này là mèo sao??
Tôi lại gãi mạnh.
"Ting, độ hảo cảm của Thịnh Minh Tễ đối với ký chủ đã tăng lên, độ hảo cảm hiện tại của cậu ấy là -30."
Gãi lại lần nữa.
Thịnh meo meo đã đủ thoải mái, đưa tay tránh sang.
Sự hợp tác cam kết bằng việc liên hôn này cuối cùng đã kết thúc mà chẳng đâu ra đâu cả.
Trước khi rời khỏi biệt thự nhà họ Thịnh, Thịnh Minh Tễ đột nhiên nhét thứ gì đó vào tay tôi.
Tôi cười híp mắt hỏi: “Tín vật đính ước à?”
"Khương Thanh Nguyệt, khán giả đã đi hết rồi, không cần biểu diễn nữa."
Cậu khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có, quay người rời đi.
Tôi mở cái túi mà Thịnh Minh Tễ vừa đưa ra, thứ bên trong là một chai nước rửa tay.
Tại sao cậu ta lại đưa cho tôi cái này?
Ký ức của nguyên chủ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Nguyên chủ ghét Thịnh Minh Tễ, vì vậy mỗi lần vô tình chạm vào cậu, nguyên chủ đều phải điên cuồng rửa tay khử trùng.
Vậy ra đó chính là ý nghĩa của nó, cậu ta đang chế nhạo tôi.
Sự háo thắng của tôi đột nhiên bị k1ch thích.
Cậu ta giễu cợt tôi thì tôi phải làm cho cậu ta ghê tởm mắc ói mới thôi.
"Chờ đã, Thịnh Minh Tễ."
Cậu thiếu niên dừng lại.
Tôi lao tới ôm cậu thật chặt.
10.
Tôi không chỉ ôm Thịnh Minh Tễ mà còn nhéo vào eo cậu ta.
Bởi vì vừa rồi khi gió thổi qua, chiếc áo phông đã in rõ hình dáng cậu, vòng eo rất mỏng.
Tôi nhéo nó đơn thuần chỉ là tôi muốn cảm thụ xúc cảm khi chạm vào nó...
Vòng eo tuy mỏng nhưng lại khá rắn chắc.
Thịnh Minh Tễ lúc này hoàn toàn ngây dại, sững sờ.
***
Khi tôi đóng cửa xe lại, tôi nghe thấy hàng loạt âm thanh thông báo.
Độ hảo cảm lúc tăng lúc giảm, liên tục biến hóa không ngừng nghỉ.
Có thể thấy cảm xúc của Thịnh Minh Tễ dao động rất lớn.
Tôi chặn âm thanh của hệ thống.
Trên hàng ghế trước, cơn giận của ba Khương đã sôi sục.
"Khương Thanh Nguyệt, hôm nay con cố tình gây sự để làm cho nhà ta mất mặt phải không!!! Chúng ta sinh cục đá cũng tốt hơn sinh ra con!!"
"Có đạo lý, nhưng ba à, cục đá không thể kết hôn, Cục Dân chính sẽ không cho đâu!!!"
"Con……"
Tôi cười nói: "Đừng tức giận mà, chỉ c ần sau này người thừa kế không phải Thịnh Ninh Dạ thì con cũng không cần phải gả cho cậu ta nữa đâu, có đúng không?"
"Không thể nào, bọn họ ngoại trừ Thịnh Ninh Dạ ra thì không còn lựa chọn nào khác! Đứa con ngoài giá thú kia căn bản không có cơ hội!"
"Cho con thời gian ba năm, lúc đó nói chuyện kết hôn cũng không muộn."
Tôi biết cốt truyện của cuốn sách này.
Ba năm sau, mẹ Thịnh lâm bệnh nặng, không có sức để quản nhà họ Thịnh.
Đó sẽ là thời cơ tốt nhất để Thịnh Minh Tễ trở mình.
Suy cho cùng, trong mắt Thịnh Đông, con ngoài giá thú cũng chảy máu của chính mình.
Bình thường ông ta không muốn gặp Thịnh Minh Tễ chỉ là do nể mặt bà Thịnh mà thôi.
Từ giờ trở đi, tôi muốn cải tiến Thịnh Minh Tễ, để nhân vật phản diện này kế thừa sự nghiệp gia đình và phá hủy cốt truyện ban đầu chính là nhiệm vụ thiết yếu của nữ phụ độc ác tôi!
Tuy nhiên, ngày hôm sau, một tai nạn nhỏ đã xảy ra.
Thịnh Minh Tễ ngất đi.
Chúng tôi học ở một trường tư thục, trường này phân biệt giai cấp rất rõ ràng.
Thịnh Ninh Dạ và tôi học lớp một ưu tú, còn Thịnh Minh Tễ học lớp tám cuối cùng.
Phần lớn học sinh lớp 8 là con của những người giúp việc, bảo mẫu.
Những thanh thiếu niên có xuất thân kiểu này thì càng có phẩm tính xu lợi tránh hại.
Vì vậy tuy Thịnh Minh Tễ đã ngất xỉu trên sân, cũng không có ai bước đến giúp đỡ.
Bọn chúng đều thờ ơ, lạnh nhạt.
Tình cờ là lớp chúng tôi cũng có tiết thể dục.
Tôi bước tới đỡ Thịnh Minh Tễ đứng dậy, tuy cậu chỉ cao 1m8 nhưng lại rất nhẹ cân.
Trong nguyên tác có đề cập rằng mẹ Thịnh đã ngược đãi cậu, bỏ đói cậu.
Thậm chí, cậu còn không được ngồi tại bàn ăn để ăn cơm, cậu chỉ có thể bưng chén cơm và ăn tại một góc cầu thang.
Hôm qua lại xảy ra chuyện huyên náo, ồn ào như vậy, chỉ sợ cậu lại bị bỏ đói.
Tôi bóc một viên kẹo, định nhét vào miệng anh ấy.
Bỗng nhiên, có ai đó từ phía sau đã đẩy tôi một cái thật mạnh.
"Khương Thanh Nguyệt, cậu không được phép ức hϊếp anh Minh Tễ!"
À, nữ chính đến rồi.
11.
Nguyễn Niệm Niệm không phải là dạng xinh đẹp kinh diễm mà cô ta thuộc kiểu thanh tú đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn và dịu dàng.
Hoàn toàn rập khuôn với thiết lập nhân vật nữ chính ngôn tình.
Cô ta thấp hơn tôi một chút, đang tức giận đến nổi hai má cũng phồng lên.
Đây chính là như trong tiểu thuyết ngôn tình nói sao, nữ chính tức giận giống như cá nóc?
"Cậu không được bắt nạt anh Minh Tễ nữa! Chỉ cần tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ anh ấy!"
“Cậu có thấy tôi bắt nạt cậu ta không?”
"Cậu còn nói xạo sao, nếu cậu không bắt nạt anh ấy thì tại sao anh ấy lại ngã xuống đất!"
"Làm ơn mở mắt to ra mà nhìn dùm, cậu ta là đang ngất đi chứ không phải ngã bò ra đất."
"A?" Nguyễn Niệm Niệm bỗng nhiên sốt ruột, "Vậy là cậu đánh đánh ngất anh ấy phải không? Khương Thanh Nguyệt, sao cậu lại xấu tính như vậy chứ!"
Tôi: "……"
Nguyễn Niệm Niệm vừa nói vừa bắt đầu khóc nghẹn ngào.
Tôi trực tiếp rống to: “Đúng, là tôi đã đánh gục cậu ta, nếu cậu còn già mồm thì tôi cũng đánh cho cậu bất cmn tỉnh luôn!!!”
Nghe tôi hét xong, cô ta lập tức bị dọa cho sợ, không dám hó hé một tiếng.
“Có nam sinh nào có thể đưa cậu ấy đến phòng y tế không?” Tôi nhìn quanh.
Các nam sinh đều thi nhau tránh ánh mắt của tôi.
Giúp Thịnh Minh Tễ chẳng khác nào đắc tội Thịnh Ninh Dạ, bọn họ không dám.
Cũng chỉ có nữ chính thánh mẫu mới dám đứng ra đảm nhiệm vai sứ giả chính nghĩa.
Vì lý do này thì cô ta mới có thể trở thành ánh sáng duy nhất của Thịnh Minh Tễ?
Cũng có thể thu hút được sự chú ý của Thịnh Ninh Dạ?
Nhưng tiếc thay, cô ta chỉ biết nói.
Tôi thở dài, tự mình đỡ Thịnh Minh Tễ dậy.
Đường đi đến phòng y tế chỉ mất năm phút đi bộ nhưng tôi lại phải mất đến nửa tiếng đồng hồ.
Cái trường học rách nát này, ngay cả giáo viên cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Tôi giúp Thịnh Minh Tễ không chỉ vì tôi muốn cải tiến cậu, mà là vì tôi cũng trải qua cảm giác bị xa lánh, ăn không đủ no.
Ở một khía cạnh nào đó, chúng tôi thực sự giống nhau.
Trên đường đi, dường như Thịnh Minh Tễ tỉnh dậy một lần.
Lúc ấy, khi cậu cảm nhận được tôi đang dìu cậu, cậu đã ngạc nhiên đến mức không nói nên lời rồi lại chìm vào mê man.
Nguyễn Niệm Niệm cũng tới phòng y tế.
Sau khi đưa Thịnh Minh Tễ đến nơi, tôi ra ngoài mua một chai nước.
Khi tôi quay lại, Thịnh Minh Tễ đã tỉnh lại.
Trước khi bước vào, tôi nghe thấy Nguyễn Niệm Niệm nói:
"Anh Minh Tễ, anh không sao là tốt rồi! Không uổng phí em đã vất vả đưa anh đến phòng y tế!"