Trái tim của tỳ nữ quỳ trên mặt đất như bị tàn thành tro, nàng ta sao có thể không biết Nhu tần nương nương muốn tính mạng của mình.
Nhận định bản thân không thể trốn thoát, nàng ta bất chấp tất cả, ngẩng đầu nhìn thẳng vị nương nương mỹ lệ tuyệt luân, trong ánh mắt đều là sự tuyệt vọng và quyết tâm.
"Tính mạng ti tiện của nô tỳ không có cũng không quan trọng, chỉ cầu Nhu tần nương nương buông tha Lý tài nhân."
Tỳ nữ khóc lóc, tay cầm lấy chén rượu muốn ngửa đầu uống ngay lập tức.
Đúng lúc này một giọng nói êm dịu ngăn lại nàng ta:
"Chờ đã."
Sơ Tửu Tửu vì sốt ruột nên đi về phía trước vài bước, may là thanh âm không sai lệch với nguyên tác, nếu không hệ thống sẽ nhảy ra ngay.
Tỳ nữ không dám phản kháng, khóc sưng mắt, nghẹn ngào nắm ly rượu trong tay.
Lúc này hệ thống lại xuất hiện:
[Xem ở việc ngươi trung tâm như vậy, ly rượu này bổn cung sẽ tự mình thưởng ngươi.]
Đứng trước mặt nàng ta, Sơ Tửu Tửu chầm chậm cầm lấy ly rượu, lười nhác nói:
"Xem ở việc ngươi trung tâm như vậy, ly rượu này bổn cung sẽ tự mình thưởng ngươi."
Mắt thấy con đường hoàng tuyền chờ đợi sẵn ở phía trước, tầm mắt tỳ nữ mơ hồ, tay run rẩy giơ lên muốn nhận lấy ly rượu độc từ nàng.
Lúc chạm vào ly rượu nàng ta mới hoảng hốt ngơ ngác vì giựt mãi vẫn không lấy được ly rượu từ tay Nhu tần nương nương.
Nhu tần nương nương giữ rất chặt, không có ý định buông tay.
Tỳ nữ sửng sốt không biết nàng có ý gì.
Trên mặt Sơ Tửu Tửu đều là vẻ ung dung bình tĩnh, thực tế đang dùng hết sức bình sinh để bấu vào ly rượu.
Hai người cứ kéo ra kéo về, nô tỳ búi tóc hai bên đứng bên cạnh sợ ngây người.
[Cứu mạng! Cứu mạng! Ai đến cứu ta đi, đây chính là rượu độc, uống lên sẽ chết! Xong rồi xong rồi! Ta không muốn gϊếŧ người, ta không cần gϊếŧ người aaaaa.]
Tỳ nữ hầu hạ Lý tài nhân: ???
Quên cả khóc thút thít, nàng ta hoang mang không biết có phải bản thân bị bệnh không mà cứ nghe được giọng điệu cảm xúc khác hoàn toàn với vừa nãy của Nhu tần nương nương.
Cầm chặt ly rượu, Sơ Tửu Tửu nôn nóng nghĩ thầm: sao nàng ta chưa buông ta vậy? Mau buông tay!
Tỳ nữ sửng sốt, cuống quít buông tay ra.
Sơ Tửu Tửu thấy nàng ta buông ra là chính mình cũng buông ra, ly rượu thuận theo ý nàng rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Âm thanh chói tai làm các hạ nhân sợ run cầm cập.
Nước rượu độc chảy xuống đất, có bọt khí màu trắng lùng bùng phát ra tiếng xèo xèo đáng sợ.
Nhìn rượu độc đã bị đổ hết, không biết từ lúc nào mà trán nàng thấm đẫm mồ hôi, bây giờ mới ý thực được bản thân đang ở trong một quyển sách cung đấu độc ác vô nhân tính.
Chén rượu rơi, những hạ nhân khác quỳ sập xuống, sợ nương nương giận chó đánh mèo lên người bọn họ.
Cùng lúc này, Lý tài nhân đang khóc hoa lê dính hạt mưa, xách làn váy chạy về phía trước, muốn nhanh chóng đi tới Lệ Phương Điện cứu tỳ nữ của mình.
Tỳ nữ đi bên người nàng ta nôn nóng sốt ruột kêu:
"Chủ tử, lấy thủ đoạn của Nhu tần nương nương có lẽ Tiểu Nguyệt sẽ bị lột da rút gân!"
Lý tài nhân hãi hùng đến mức khóc òa lên, lại tăng tốc độ, cảm giác đây là lần chạy nhanh nhất cuộc đời mình.
Không rảnh lo chuyện có thể va chạm tới Nhu tần nương nương hay không, nàng ta trực tiếp đẩy cửa điện, thống khổ hô to:
"Tiểu Nguyệt..."
Tỳ nữ bình yên vô sự quỳ trên mặt đất bỗng quay đầu lại.
Tiếng khóc của Lý tài nhân nghẹn lại trong cổ họng.
Sơ Tửu Tửu ra lệnh:
"Đến đúng lúc lắm, mang tỳ nữ của ngươi đi đi."
Giọng nói vô cùng dứt khoát, giống như sợ không nhanh Lý tài nhân sẽ ở đây nhiều một giây đồng hồ.
Bởi vì đột nhiên không khóc nữa nên Lý tài nhân không nhịn nổi mà nấc lên, tiếng nấc vang vọng trong điện.
Không khí tự dưng an tĩnh đến hãi hùng.
Biết nữ tử cổ đại da mặt mỏng, Sơ Tửu Tửu nhìn trời, coi như bản thân không nghe thấy gì cả.