Chương 37

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng mà tỏ ra điềm tĩnh của Hạ Thanh, Trần Nguyệt Quang mỉm cười vui vẻ.

Hắn cũng chẳng biết từ khi nào đã để ý cô gái nhỏ. Bất tri bất giác hắn ngẩn người. Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ của hắn...

- Hạ Thanh.

Giọng nói mềm mại vỗ về nỗi lo của Hạ Thanh. Cô híp đôi mắt trong veo, khóe môi tạo thành một đường cong bán nguyệt :

- Anh Trần.

Đúng rồi. Trần Nguyệt Quang thích cái dáng Hạ Thanh nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ gọi hắn. Một tiếng anh Trần, hai tiếng anh Trần đều thêu rực ngọn lửa trong hắn.

Mái tóc đen không quá suôn thẳng cũng không cong tròn lại đẹp đẽ đến lạ.

Dưới ánh trăng tràn ngập trong căn phòng nhỏ hẹp. Ánh mặt Trần Nguyệt Quang như long lanh quá đỗi. Xinh đẹp, rung động chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ của hắn.

- Hạ Thanh, lưng anh đau.

Trần Nguyệt Quang có chút ngượng ngùng, bẽn lẽn nói.

Thật ra hắn không thấy đau tí nào. Nhưng nhìn cô gái nhỏ lo lắng, đau lòng cho hắn liền vui vẻ không kìm được.

Nhưng phải làm sao để cô gái nhỏ yêu hắn?

Càng nghĩ Trần Nguyệt Quang càng hoang mang có chút buồn bã. Trước kia hắn hay tin Hạ Thanh thích Trần Quang Trí. Nếu giờ cô còn thích hắn ta thì sao?

Hạ Thanh lo lắng đi lấy bông băng, thuốc sức.



Thấy cô đã đi, Trần Nguyệt Quang nhanh lẹ lấy điện thoại vào hội anh em nhắn tin một cách lén lút .

Trần Nguyệt Quang: " Muốn tán đổ cô gái nhỏ cần phải làm gì?"

Tạ Đông: " Lão Quang yêu rồi ?!"

Can Tuấn Kiệt: " Mẹ kiếp, trời sập sao ?"

An An Dương: " Cô gái nhỏ là ai vậy?"

Tạ Đông: " Là cô gái nhỏ!"

Can Tuấn Kiệt: " Là cô gái nhỏ!"

An An Dương: "..."

An An Dương: " Lão Quang cần phải tán sao? Khuôn mặt là vũ khí, tấn công bằng khuôn mặt!"

Trần Nguyệt Quang nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại khẽ mỉm cười có chút tự đắc. Đã nhắn đúng còn to rõ ràng thế này thì thật sự có mắt nhìn.

Ngón tay thon dài khẽ gõ thanh thoát trên màn hình điện thoại. Không hiểu sao lại đột ngột dừng. Hắn xóa hết dòng tin nhắn muốn gửi, gõ lại từ đầu.

Trần Nguyệt Quang: " Cô gái nhỏ thích người khác thì phải làm sao? "

Can Tuấn Kiệt: " Không phải chứ người anh em, sao lại để ý hoa đã có chậu? "

Thấy dòng tin nhắn của Can Tuấn Kiệt chân mày Trần Nguyệt Quang nhíu lại thành một hàng nối liền nhau. Người hắn khó chịu, bứt rứt đến tâm đều buồn bã.



Trần Nguyệt Quang: " Chưa quen thì sao nói là hoa đã có chủ."

Tạ Đông: " Đối xử dịu dàng với cô gái nhỏ của cậu."

An An Dương: " Lão Quang hỏi rõ cô gái nhỏ kia đi. Làm gì thì làm phải tường tận mọi chuyện trước. "

Tâm tình Trần Nguyệt Quang càng thêm phức tạp. Hắn hỏi liệu Hạ Thanh có trả lời hay không? Có phải Hạ Thanh thật sự thích Trần Quang Trí?

Đem lòng tương tư nghĩ mãi một người. Trần Nguyệt Quang không dám cưỡng đoạt Hạ Thanh.

Sau mọi chuyện hắn cũng thấy được Trần Quang Trí cũng có ý với cô. Cả hai đều có tình cảm với nhau hắn đóng cọc vào chỉ càng thêm rối rắm. Có lẽ Trần Nguyệt Quang hắn chỉ có thể âm thầm ở phía sau bảo vệ Hạ Thanh khỏi Ngọc Bạch Hoa.

Nghĩ thông suốt là vậy nhưng tim Trần Nguyệt Quang không khỏi nhói đau. Hắn không cao thượng nhìn cô gái nhỏ hạnh phúc bên Trần Quang Trí. Chí ít hắn ích kỉ, ích kỉ mong muốn người cô gái nhỏ để ý là hắn.

Tâm sự nặng nề. Hàng chân mày thoáng nhíu chặt đã bị một bàn tay nhỏ nhắn, tinh tế xoa dãn ra.

Động tĩnh này làm Trần Nguyệt Quang bất ngờ mà ngẩng đầu lên. Nhìn khuôn mặt tươi cười có chút dịu dàng cùng mái tóc được búi gọn gàng được cố định bởi kẹp càng cua.

Lúc này hắn mới ngỡ ra. Mái tóc không quá suôn thẳng cũng chẳng uốn cong quá đỗi là vì búi tóc nhỏ nhắn, xinh xắn kia.

Một Hạ Thanh tươi mát mà lại dịu dàng thế này như vầng trăng giữa mặt hồ. Không quá chói lóa như mặt trời tỏa sáng nhưng lay động để lại yên bình trong lòng người. Trần Nguyệt Quang chính là cái bóng của vầng trăng đó dập dờn giữa mặt hồ. Thầm lặng tạo nên khung cảnh không thể nào xóa bỏ.

Đúng vậy. Hắn không cao thượng, cũng không tốt tính như vẻ bề ngoài. Nhưng vì Hạ Thanh, Trần Nguyệt Quang nguyện thay đổi mọi thứ.

Có lẽ vì xót xa trong tâm nên vết thương trên lưng nóng rát đau đớn. Hắn nghiêng người về sau tránh đi bàn tay nhỏ nhắn kia. Đồng thời nâng tay nắm lấy tay Hạ Thanh, giọng đầy khàn đặc:

- Hạ Thanh, em thích Trần Quang Trí sao?