Chương 2: Có chút buồn cười

Không đoái hoài đến hai người Bạch Ngọc và Minh Trí , Hạ Thanh cứ thế đi thẳng. Minh Trí thấy vậy chân mày cau chặt lại dữ dội hơn :

- Không một tiếng cảm ơn ?

Hạ Thanh cũng chẳng dừng bước chân mà đi tiếp. Cảm ơn chỗ nào ?Sao cô dám cảm ơn. Theo nguyên tác tính tình nguyên chủ Hạ Thanh không quá dễ ưa .Nhút nhát , rụt rè lại có chút kiêu ngạo không nhận ơn của người khác. Cho dù không theo tính cách của nguyên chủ cô cũng không cảm ơn! Trận bị đánh đập hôm nay còn không phải do nàng thơ của hắn gây ra ? Chính cô một bộ dáng sợ bị đánh liền sống im lặng. Nhưng Ngọc Bạch Hoa lại lôi kéo cô vào nói rằng yêu thích Minh Trí lại sợ Mạc Lạc căm thù ,nhờ cô nói với Mạc Lạc tỉnh táo .Hạ Thanh chưa kịp từ chối Ngọc Bạch Hoa liền chạy đi. Phía sau Mạc Lạc vừa vặn nghe tất thảy , nắm đầu cô tới đánh , đánh càng hăng .

Ngọc Bạch Hoa biết Hạ Thanh bị ăn đắng từ Mạc Lạc lại nhờ vả cô chuyện khó xử này ? Là thánh thiện hay quá vô tư, hay do nguyên nhân khác ? Nghĩ kiểu nào cũng không nuốt trôi nước mắt của Ngọc Bạch Hoa.

- Trí ca ca , em không có sao. Hạ Thanh chỉ là quá sợ hãi thôi.

- Hoa nhi , em quá đỗi lương thiện ! Cô ta còn chẳng thèm nghĩ tới công lao của em.Sau này liền kệ mặc được không ?

Ngọc Bạch Hoa một dạng yếu đuối khẽ vâng một tiếng .Đôi mắt tròn cũng đỏ hoe ngân ngấn nước. Hết sức đáng thương khiến người ta không cầm lòng được mà ôm ấp ,an ủi. Hạ Thanh nhìn thấy liền ngán ngẫm .Tình tiết ba xu cô khinh thường giờ đây chính bản thân trải nghiệm .

- Chị cũng chưa cảm ơn em đâu.

Hạ Thanh như ấm ức dậm chân. Đôi mắt cũng dần đỏ rồi cứ thế khóc. Cô khóc như thật ấm ức, như Ngọc Bạch Hoa đã làm gì tội lỗi với cô. Minh Trí và Ngọc Bạch Hoa ngơ ngác một dạng ,chuyện gì xảy ra vậy ? Không để cô ta lên tiếng Hạ Thanh liền nói :

- Chị nói em bản thân thật sự thích anh Minh Trí, nhờ em chỉ điểm cho Mạc Lạc tỉnh táo đừng dây dưa anh ấy nữa. Cứ thế...ô ô... em liền bị đánh một dạng cả người đầy thương tích.

Chưa để Ngọc Bạch Hoa tiếp lời cô liền vừa khóc vừa ấm ức:

- Chị biết em bị Mạc Lạc bắt nạt nhưng vẫn nhờ chuyện khó khăn thế này...



Càng nói giọng Hạ Thanh càng nhỏ lại ,nức nở. Rồi cô oa oa lên một tiếng thương tâm xong chạy mất :

- Em thật tình chúc hai người hạnh phúc.

Minh Trí nhìn cô chạy xa không cách nào dời mắt được. Rốt cuộc chuyện gì vậy ? Cô nàng nhút nhát , rụt rè ,ít nói sao nay lại ấm ức thê thảm như vậy ? Là bị đánh đau đến nỗi đυ.ng dây thần kinh não bộ nào đó? Hắn nhớ đến đôi mắt hoa đào rơi lệ người lại khẽ run lên. Dưới mái tóc ướt nhẹp che hơn nửa khuôn mặt cùng quần áo tàn tạ ,mùi hôi thối thế mà đôi mắt lại quá đỗi sáng. Minh Trí ngơ người đứng đó không thấy ánh mắt Ngọc Bạch Hoa đang nhìn hắn thơ thẩn. Nắm chặt tay Ngọc Bạch Hoa cắn môi ngăn cảm giác chán ghét này lại ,yếu ớt nói:

- Trí ca ca.

- A , hả,sao vậy Hoa Nhi ?

Minh Trí hoàn hồn liền thấy đôi mắt long lanh nước ,tâm can như được dỗ ngọt. Hắn ta vuốt mái tóc dài ngang vai của Ngọc Bạch Hoa rồi cuối đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn. Ngọc Bạch Hoa ô một tiếng rồi nâng tay vòng qua cổ Minh Trí. Hai người cứ đứng đó mà ôm hôn say mê. Hạ Thanh đứng sau cây xanh cách đó khá xa chỉ biết cười. Hai người bọn họ như vậy quả thật xứng đôi! Tốt nhất là dính nhau như sam đỡ phải khiến cô gặp rắc rối. Xoay người cô đi cà nhắc mà về. Ngày đầu hình tượng liền sụp đổ!

Cách không xa chỗ hoang vu này là tòa thư viện. Trần Nguyệt Quang lười nhác thu mọi chuyện trong tầm mắt. Lẳng lặng nhìn cặp đôi đang hôn thắm thiết không biết trời đất là gì hắn khẽ nhếch môi. Tiêu chuẩn của Trần Minh Trí quá thấp! Thích một cô gái suốt ngày mắt long lanh nước, đυ.ng chút là khóc không sợ phiền sao? Bất chi bất giác hắn liền nhìn Hạ Thanh cười khinh bỉ rồi quay người tàn tạ đi. Bị ăn đắng đến điên rồi nên thay đổi tính tình ? Nghĩ không ra nguyên nhân hắn cũng không thèm nghĩ nữa mà cầm điện thoại đánh game. Không ai biết số phận của mỗi người cứ thế quay chệch hướng khỏi vòng ban đầu.

---------------------------------------------------

" Trần Nguyệt Quang bị anh em thân thiết hạ thuốc mê .Một đám người thân to thô kệch bắt hắn đến một tiểu khu xa thành phố rồi hành hạ , đánh đập . Nỗi thất vọng ,đau khổ ,không tin được tràn ngập ,giày vò đến nỗi không cảm nhận được cơn đau bạo hành. Trần Nguyệt Quang người bầm dập nhìn lên ánh trăng ,người run lên từng hồi. 18 năm như một trò hề ! Tâm hắn còn chẳng thể thù hận chỉ có đau đớn một dạng giày vò. Trong lúc tuyệt vọng hắn nghe tiếng nói đầy trong trẻo , êm ái :

- Nguyệt Quang sao ?Anh có ở đó không ?

Giọng nói vang lên ,khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xuất hiện khiến tim hắn như ngừng đập. Cũng từ lúc đó Trần Nguyệt Quang mới nhìn Ngọc Bạch Hoa nhiều hơn. Âm thầm giúp đỡ nhiều chuyện, là cây cổ thụ ẩn sâu trong bóng đêm tương trợ Ngọc Bạch Hoa. Được một đoạn thời gian Trần Nguyệt Quang liền biết bản thân cứ thế động lòng."

-----Sách " Tiểu bạch thỏ em chạy không thoát".--