Chương 41

Gần đây, Diêu Ngọc Lan không đi làm ở nhà máy, đang bận tìm nhà.

Mấy năm gần đây hai vợ chồng bọn họ kiếm được yieenf, vốn có ý định chuyển nhà, nhưng Lâm Khánh Đông vẫn còn luyến tiếc, muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi rủ bạn bè cũ ở đây đi uống rượu câu cá, nên chưa chuyển đi.

Chuyện nhà họ Phùng xảy ra, lòng Lâm Khánh Đông cũng nguội lạnh. Thêm vào đó, Lâm Lạc đã trở về, nhà không đủ rộng , nên ông bảo Diêu Ngọc Lan đi tìm nhà, không định ở lại khu nhà cũ không có cây xanh này nữa.

Hai người nói chuyện nhà cửa một lúc, Diêu Ngọc Lan nói: "Gần đây trong khu nhà chúng ta có nhiều lời đồn đại, bà lão nhà họ Cát ở tầng ba nói xấu Tiểu Tuyết nhà đối diện chúng ta, nói quá khó nghe, ban ngày em mắng cho một trận. Đám người già này, đôi khi thật sự không thể nói gì được."

"Em nói là Phùng Sơ Tuyết sao? Con bé đã mất rồi, còn có thể nói xấu gì được nữa? Ngay cả người chết cũng không tha sao?" Lâm Khánh Đông cảm thấy không thể tin được.

Diêu Ngọc Lan cười lạnh: "Thật sự là người chết cũng không tha. Anh cũng biết, trước đây Tiểu Tuyết từng quen một người, gia đình người đó không dễ sống chung lắm, Tiểu Tuyết và cậu ta chia tay, lại đính hôn với người yêu hiện tại. Đám bà già này không biết nghe từ đâu, nói cái chết của Tiểu Tuyết có thể là do con bé tự chuốc lấy, nói con bé đã đính hôn với người yêu hiện tại, còn dây dưa không rõ ràng với người trước. Có người nhìn thấy hai người họ đứng nói chuyện với nhau. Mấy người già kia còn nói, Tiểu Tuyết và một giám đốc nhà máy thuốc cũng khá thân thiết, cái chết của con bé có thể liên quan đến những chuyện lằng nhằng này."

"Anh nói xem, đây là lời gì chứ? Lúc đó mẹ của Tiểu Tuyết cũng nghe thấy, tức đến mức suýt ngất xỉu. Theo em, chúng ta nên chuyển đi sớm cho yên tĩnh, kẻo một ngày nào đó mấy người này lại khua môi múa mép đến con cái nhà mình."

Lâm Khánh Đông cũng cảm thấy lời đồn này thật nực cười, nhưng chuyện nhà họ Phùng, bây giờ ông không muốn dính dáng gì nữa.

Sau khi Lâm Lạc làm xong bài tập, cô suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại bàn trong phòng, bấm số điện thoại di động mà La Chiêu để lại cho cô.

La Chiêu nhanh chóng bắt máy, anh ấy khá ngạc nhiên khi Lâm Lạc gọi cho mình. Nhưng anh ấy rất nhiệt tình, rất lịch sự hỏi Lâm Lạc có chuyện gì không, có chuyện gì cứ nói.

Lâm Lạc hỏi thẳng: "Kết quả so sánh vân tay đã có chưa?"

La Chiêu vội nói: "Đã so sánh xong, chính là Phùng Tư Thi học cùng trường với cô."

Lâm Lạc: . . . Lại là cô ta?

Không đợi cô hỏi thêm, La Chiêu chủ động nói với cô: "Vừa rồi Tiểu Triệu và những người khác đi bắt người, một lúc nữa họ sẽ đưa người đến đại đội. Lúc đó tôi sẽ tự mình thẩm vấn, nếu có gì tôi sẽ thông báo kịp thời cho cô."

Nghe anh ấy nói vậy, trong lòng Lâm Lạc dâng lên một chút kỳ vọng, hy vọng phía đội trưởng La sẽ có được một số bước đột phá sau khi thẩm vấn.