Chương 3

Thực ra cô muốn xem thêm một lúc nữa, nhưng mẹ của Lâm Lạc Diêu Ngọc Lan thấy cô cũng đến, liền không do dự kéo cô về nhà.

Diêu Ngọc Lan sợ cô bị dọa, cẩn thận nói: "Mẹ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, có bị dọa không? Không sao chứ Lạc Lạc..."

Lâm Lạc lắc đầu: "Con không sao."

Chị họ của Lâm Lạc là Lâm Giảo sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay lạnh toát, thực sự bị dọa sợ, cô ấy chỉ là một học sinh, lần đầu tiên nhìn thấy người chết trước mặt.

Hai chị em về nhà, vội vàng thu dọn đồ đạc ăn cơm, một lúc sau, hai người theo Diêu Ngọc Lan trước sau bước ra khỏi cửa tòa nhà, lúc đi ra ngoài, có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi ngang qua.

Trong đó, một cảnh sát trung niên tay xách hộp khám nghiệm, vừa đi vừa quan sát môi trường xung quanh khi vào cửa. Lâm Lạc liếc mắt một cái, liền biết vị cảnh sát kia là pháp y, trên tay ông ta cầm chính là hộp khám nghiệm.

Ba của Lâm Lạc vốn nói sẽ lái xe đưa hai chị em đi học, vì nhà ông có xe Chery để đi lại, là ông mua bằng tiền kiếm được từ việc mở xưởng thực phẩm trong những năm gần đây.

Nhưng bên nhà nhà họ Phùng vừa xảy ra chuyện, ông không đi được, phải ở lại giúp đỡ, nên người đưa hai chị em đi học là Diêu Ngọc Lan.

Nửa tiếng sau, mấy người xuống xe buýt đông đúc, đến trường trung học số 15.

Trường trung học số 15 tọa lạc ở phía đông Công viên Trung Sơn, thành phố Giang Ninh, là trường trung học trọng điểm của tỉnh. Chỉ kém ba trường trung học tốt nhất thành phố Giang Ninh một bậc, điểm đầu vào cũng rất cao. Với thành tích của nguyên chủ, không đạt được tiêu chuẩn nhập học.

Nhưng cô bé mất tích từ nhỏ, đến mùa hè năm nay mới được tìm thấy với sự hỗ trợ của các nhà hảo tâm, thuộc trường hợp đặc biệt. Để cho cô bé có thể học ở trường trung học số 15, ba của Lâm Lạc đã nhờ vả không ít người, chạy chọt khắp các ban ngành như dân chính, công an, giáo dục, mới có thể hoàn thành việc này theo dạng đặc cách.

Khi kiểm tra đầu vào, nguyên chủ chưa đạt 400 điểm, được phân vào lớp 8 khoa học tự nhiên. Diêu Ngọc Lan đưa Lâm Lạc đến cổng trường, giúp cô chỉnh lại dây đeo vai, nói: "Mẹ nghe nói bạn cùng bàn của con là học sinh thể thao, không thích học lắm. Chờ một thời gian nữa xem, nếu thực sự không được, mẹ sẽ tìm cách nhờ giáo viên giúp con đổi chỗ ngồi."

Lúc này, Lâm Lạc đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cố gắng để bản thân nhập vai, nói: "Không cần đâu ạ, không thích học không có nghĩa là người ta không tốt, cũng không ảnh hưởng đến con. Chuyển con đến trường trung học số 15 đã rất khó khăn rồi, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm phiền giáo viên nữa."

Diêu Ngọc Lan đành phải đồng ý, quay đầu lại, bà giật mình, vừa nhìn thấy người bạn cùng bàn cao lớn của Lâm Lạc đi ngang qua cô, bước vào cổng trường.

Nói xấu người ta sau lưng, còn để chính chủ nghe thấy, Diêu Ngọc Lan khá lúng túng. Lâm Lạc cười cười, vẫy tay với bà, cũng bước vào cổng trường.