Chương 14

Ví dụ như thầy giáo nào đó đánh nhau với vợ thua, sáng sớm đến lớp để học sinh phát hiện ra cổ anh ta có mấy vết máu, áo sơ mi cổ lọ cũng không che được. Tin tức mới nhất là ủy viên học tập lớp hai thầm thương trộm nhớ một nữ sinh lớp một. . .

Tiếc là Lâm Lạc vừa mới quen mặt với hết người lớp tám, những người trong lớp khác còn chưa quen biết nhiều, không thể đối chiếu được những người họ nói, quả dưa này ăn không được trọn vẹn.

Tuy nhiên, điều này cũng giúp giải buồn, ai mà không thích ăn dưa chứ?

Cho đến trước khi ăn trưa, mọi thứ vẫn bình thường, tuy Lâm Lạc không nói nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng trò chuyện vài câu với các bạn xung quanh, không cố tình giữ gìn hình tượng lạnh lùng, cũng không thân thiết với ai, quan hệ với các bạn học khá tốt.

Nhưng sau khi ăn trưa ở căng tin trường xong, mọi chuyện có chút không ổn, học sinh xung quanh cô hình như đang né tránh cô.

Hồ Dương đã quay lại cách đây vài phút, cậu ta nhìn thấy học sinh ngồi trước Lâm Lạc dịch ghế về phía trước, âm thầm lườm một cái, nhìn Lâm Lạc, muốn nói lại thôi.

Lâm Lạc nghĩ, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra mà cô không biết. Những học sinh này chắc đã nghe được gì đó, như thể cô là thứ gì đó không may mắn.

Hồ Dương là người am hiểu tin tức như vậy, không có lý do gì không biết.

Lâm Lạc đang định quay đầu hỏi Hồ Dương, Hồ Dương đã vươn bàn tay thon dài ra gõ gõ lên bàn cô.

Âm thanh không lớn, nhưng có người nghe thấy, vài người dựng tai lên, chú ý đến động tĩnh bên này.

"Lâm Lạc, cậu có nghe nói gì không?" Cuối cùng Hồ Dương cũng mở miệng hỏi Lâm Lạc.

Lâm Lạc đặt bút xuống, bình tĩnh như thường: "Không có, mình ăn cơm xong là về ngay. Có chuyện gì à? Liên quan đến mình sao."

Phản ứng của cô bình tĩnh hơn Hồ Dương tưởng, ban đầu cậu ta còn hơi do dự, có nên nói không? Nói ra sợ cô chịu không nổi, lỡ có phản ứng gì quá khích, cậu ta cũng không biết phải xử lý thế nào.

Phản ứng của Lâm Lạc khiến cậu ta yên tâm hơn một chút, sắp vào lớp rồi, Hồ Dương tranh thủ nói với cô: "Có một nữ sinh lớp hai bịa đặt, nói cậu mang vận xui, dễ mang đến vận rủi cho người khác. Nói Lâm Giảo mặt dày, ở nhà người thân không chịu đi, đại khái ý là như vậy. Có mấy lời nói rất khó nghe, mình cũng không đọc cho cậu nghe, cậu tự hiểu là được."

Lâm Lạc: . . . Từ bao giờ cô lại có liên quan đến nữ sinh lớp hai?

"Nữ sinh đó tên là Phùng Tư Thi, cậu ta thích ủy viên học tập lớp cậu ta, nhưng ủy viên học tập lại thầm thương trộm nhớ Lâm Giảo. Cậu ta chỉ là ghen tuông, tức giận thôi, cậu bị liên lụy."

Họ Phùng? Vậy có khả năng nữ sinh này là họ hàng nhà họ Phùng, tối thứ hai khi vụ ồn ào xảy ra ở nhà họ Phùng, người nhà cô ta cũng có mặt!

Hiểu rõ tất cả, Lâm Lạc cũng không thấy có gì lạ. Nơi nào có người là có chuyện, trường học cũng vậy. Học sinh chưa thành niên cũng không thiếu người có tâm tư phức tạp, đời trước cô thậm chí không chỉ phá một vụ án vị thành niên gϊếŧ người, sẽ không đánh giá thấp bản tính xấu xa của một số người.