Chương 5: Bị Vả Mặt (1)

Pháp y cổ đại không thể nghiệm thi cũng chẳng phải chuyện lạ. Kỹ thuật ở đây vốn không bằng kỹ thuật hiện đại, đại đa số người chết chỉ kiểm tra sơ bộ chứ không mổ nghiệm khiến bỏ xót manh mối rất nhiều.

Từ lúc anh hỏi mình vì sao lại biết thời điểm thi thể nổ tung, cô liền hiểu pháp y của bọn họ không thể nào nghiệm thi, chỉ có cô mới làm được.

Cố Yến nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: “Vậy bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Đèn đuốc sáng trưng, kết cầu nhà xác hình chữ nhật. Trong đó có hai thi thể được đặt trên giường với vải bố màu trắng che lại. Phía góc bên kia là hộp hành nghề pháp y đầy đủ dụng cụ.

Quả nhiên không phải lần đầu ra tay.

Một người đàn ông đang đứng bên cạnh chờ cô, gật đầu chào: “Ôn cô nương.”

Xem ra anh ta đã điều ra lý lịch của Ôn Ngư.

Cố Yến nhàn nhạt nói: “Đây là Trần ngỗ tác, ngươi đã nói ngươi là ngỗ tác, chứng minh đi.”

Trần pháp y ước chừng trên dưới bốn mười. Dáng vẻ ông ta có vẻ đồng ý nhưng trong ánh mắt đầy sự kinh thường cô chỉ là một nhóc con tầm mười sáu. Tiểu nha đầu mà biết nghiệm thi? Đợi chút nữa lật vải lên xem ngươi không khóc là quá giỏi rồi!

Vừa lật khăn vừa quan sát kỹ càng biểu cảm của cô. Cô không quan tâm chỉ thấy thi thể này liền nhíu mày. Thi thể đầu tiên chết cực kỳ thảm. Mặt bị bỏng nặng, gần như hòa tan với sáp hồng, không thể rõ ngũ quan. Từ cổ xuống, vết bỏng càng ngày nghiêm trọng, hai chân hai tay đều ở trạng thái chưng khô.

Cô đang muốn hạ dao, lại nhớ đây là địa bàn của người ta nên bồi thêm một câu: “Đại nhân, ta muốn mổ xác.”

Phương pháp mổ xác sẽ không được nhiều pháp y ở đây thực hiện. Toàn bộ trong kinh thành chỉ có một pháp y lão làng mới có tư cách mổ xác nghiệm thi. Trần pháp y bên cạnh liền thay đổi sắc mặt lạnh lùng: “Người trẻ tuổi có chút cuồng vọng nhưng cũng đừng quá đáng!”

Thấy ông ta nhảy dựng như vậy, cô không vội, dứt khoát buông dao, hỏi lại: “Thế theo ý ông, nguyên nhân chết là gì?”

Trần pháp ý vân vê chòm râu ngắn ngủ, vẻ mặt đầy tự tin: “Bề ngoài thi thể cháy đen, tay chân than hoa. Tất nhiên là bị thiêu đến chết.”

Cô hỏi vặn lại: “Đó là bi thiêu chết khi còn sống hay là bị thiêu sau khi chết?”

Ông ta đối đáp trôi chảy: “Không có dấu vết chống cự đủ để thấy bị thiêu sau khi chết, hoặc là làm người nửa sống nửa chết rồi thiêu chết.”

“Hoặc là...” Cô cười nhạo, con dao giải phẫu xoay nhẹ trên đầu ngón tay cô, cô nhìn thẳng ông ta: “Thân là ngỗ tác, vì giúp người chết giải oan, lại dám dùng từ hoặc là, thêm từ ba phải cũng được dùng chung hả?”

Trần pháp y đỏ mặt, e ngại có Cố Yến ở đây, tưởng mình may mắn, lập tức mắng: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, bản lĩnh không lớn, lá gan không nhỏ. Đây là lần đầu tiên có người khác xem nhẹ lão phu!”

Cô trực tiếp đáp trả: “Cơ bản ngươi phán đoán sai nguyên nhân, ta không xem nhẹ ngươi, lại còn muốn ta đưa tận lên mây xanh luôn?”

Trần pháp y nhậm chức ở Đại Lý Tự vài năm, vẫn bị sốc khi lần đầu có người nghi ngờ năng lực chỉ thẳng mũi như vậy. Lập tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, lại phải ráng kiềm chế vì có Cố Yến bên cạnh.