Ninh Cung hỏi: “Nếu đã như vậy thì sao Lý Tham lại muốn tìm đứa bé sơ sinh đó? Vụ đứa bé sơ sinh là như thế nào?”
Anh ta lại lộ vẻ đau đầu mệt mỏi: “Thật sự không dám giấu, ta lười nhất nghe hung thủ trần thuật, hai ngày nay đều bận ra ngoài làm việc, kết quả ra một vụ án phức, cái gì mà Lý Tham Lý Kiều, ngươi nhanh gọn khai ra, chúng ta đỡ mất thời gian.”
Cô nhạy bén phát hiện, bả vai luôn cứng nhắc của Từ đại phu từ trước đến nay có chút thả lỏng nho nhỏ.
Nghe những lời này của Ninh Cung cùng với bề ngoài của anh đã làm đối phương thả lỏng tinh thần. Vào khắc này, trong lòng đối phương nghĩ Ninh Cung là một con ông cháu cha để có chức quan nhàn hạ ở Đại Lý Tự.
Thực ra Cố Yến cố tình không tự mình thẩm vấn.
Danh tiếng của Cố Yến vang xa vạn dặm, mặc kệ bình dân áo vải hay đại quan quý nhân liền sợ xanh mặt. Trong khi đó, thái độ của Từ đại phu và sự xuất hiện quá đúng lúc, quá thuận lợi một cách phi lý nhưng hung khí không phải ngụy tạo.
Dựa vào biểu hiện của ông ta không giống bị đe dọa, ông ta không con cái không bà con thân thích, thậm chí không có mối quan hệ sâu sắc. Nếu như bị đe dọa, vào trong lúc này, ông ta phải tìm mọi cách truyền tin tức ra bên ngoài.
Nhưng lại không có, ông ta cúi đầu, kiên quyết nhận tội.
Vậy ông ta thực sự là hung thủ?
Một người không có một mối quan hệ, không tham tiền tài, danh vọng, chỉ đơn thuần vì ghen ghét sức sống tuổi trẻ của các bé trai và cứ thế gϊếŧ?
Không nên hỏi ông ta vì sao gϊếŧ người, mà nên là...
"Những điều ngươi nói người dân ở thôn Vạn Thọ năm đó đều trù tính cho ngày hôm nay?"
Ông ta chợt cứng người, ánh mắt đảo nhẹ, lúc đầu ông ta dừng một lát rồi chắc chắn đáp phải.
Lòng Ôn Ngư trùng xuống, quả nhiên ông ta sẽ đáp như vậy!
Nếu ông ta không biết chuyện của mười năm trước, nghe cô hỏi mập mờ như thế thì ít nhất sẽ có sơ hở nhưng lại không có từ ông ta.
"Ta hỏi một lần nữa, đứa bé của Lý Kiều có phải do ngươi hay không?" Ôn Ngư chăm chăm quan sát từng biểu cảm trên gương mặt đối diện.
Ông ta nhìn trực diện lại với cô, chậm rãi mở miệng: "Phải."
Ban đầu, cô vẫn chưa hiểu được biểu cảm của Lý Tham, giữa cô và ông ta không hận thù, chẳng qua vì để phá án nên cô phải dùng thủ đoạn thẩm tra thường tình, ông ta không nên có sự hận thù với cô.
Khi Từ đại phu nhận tội, cô mới hiểu, Lý Tham không hận cô mà hận Từ đại phu.
Mục đích của Lý Tham không phải tìm thi thể đứa bé mà là muốn kéo Từ đại phu đến Đại Lý Tự.
Ông ta cảm thấy Từ đại phu dê già khoái gặm cỏ non với nữ nhi nhà mình khiến không chồng mà chửa. Dù Từ đại phu là cha của đứa bé xấu số đó thì cũng dang tiếng thật khó coi nên nghĩ ra kế chuyện thư sinh đính hôn kia. Nếu Đại Lý Tự điều tra thì cũng dễ, chỉ đưa tiền cho cho nhà nào đó có người tầm tuổi thư sinh là được, dù gì quanh năm có chuyện thư sinh chết đuối không hiếm.
Lý Tham muốn bỏ cha lấy con nhưng khi nghe tin đứa bé đã mất mới sinh hận, liều chết chỉ đích danh hắn.
Ông ta cho rằng hắn là người gϊếŧ đứa bé.