Trừ phi nơi này thực sự có xác chết, chứ không thể nào có ruồi xanh này. Huống chi một đám đen ngòm như nãy... Có người cố ý?
Có khả năng là đám ruồi xanh bị bắt nhốt đến đây, sau một thời gian không có thi thể cung cấp dinh dưỡng lại thêm không thể bay ra kiếm ăn, kết quả không ít con đã chết trong tủ.
Nếu Từ đại phu là hung thủ thì thật sự không phù hợp. Vì theo kinh nghiệm phá án của cô, hung thủ sẽ không đem giấu hung khí ở nơi như vậy, không hợp lý với người có sự ngăn nắp đơn giản, sạch sẽ như Từ đại phu, giấu hung khí ở này có chút tùy ý. Còn nếu hung thủ là một người khác có tính cách chống đối xã hội thì sẽ làm như vậy.
Ôn Ngư nghĩ đến Lý Tham, không lẽ Từ đại phu cũng là con cừu khác thế tội cho con cừu Lý Tham không thành kia?
Gian phòng này không còn gì để khám xét, sạch sẽ đến mức có thể nằm ngủ một giấc trên sàn nhà. Lúc này quan sai đến báo Từ đại phu nhận tội, cô cũng chẳng ngạc nhiên vì ông ta không có ý tứ chối tội, chỉ thiếu mức treo bảng trước ngực hai chữ hung thủ là ta.
Căn cứ vào lời khai của ông ta, nguyên nhân gϊếŧ những bé trai đó là vì ghen ghét. Ghen ghét sức sống tuổi trẻ, ghen ghét mạch máu đang chảy trong người bọn trẻ. Ông ta bị bệnh nan y, vô phương cứu chữa. Bản thân là đại phu lại không biết bản thân sống được bao lâu. Bỗng một ngày, ông ta thấy những bé trai đó của những gia đình sống gần đó...
Sức sống đầy nhiệt huyết tươi trẻ đáng quý như vậy, vào thời điểm đó, máu tuôn trào nóng hổi.
Bên ngoài y quán vẫn không khống chế tình hình, người nhà của những đứa trẻ nghe lời khai của hắn đã phẫn nộ, đau đớn cùng cực. Tất cả đều không giữ nỗi sự bình tĩnh chỉ muốn nhào vô xé xác tên vô nhân tính này ngay tại đó.
Khi cô rời khỏi gian phòng của ông ta, tự nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, cứ như cô đang đi theo nước cờ của một ai đó, quay đầu xem xét lần nữa, thấy bên gối có cái gì đó như túi thơm?
Phong nhã chi sĩ (người tri thức phong thái lịch sự) đều thích đeo túi thơm cũng không có gì lạ.
Cuối cùng áp giải Từ đại phu về Đại Lý Tự thẩm vấn, cách thức phạm tội của ông ta vô cùng nhanh nhẹn, có thể nói biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, bao gồm việc lựa chọn người bị hại, làm sao dụ dỗ nạn nhân như thế nào, cách thức đem xác nạn nhân đến hậu viện, rồi trao cổ, nướng chết nạn nhân.
Người thẩm vấn là Ninh Cung, anh thẩm vấn có kỹ năng rất tốt, không nhanh không chậm, dễ dàng làm người khác thả lỏng... Chứ không giống như ai kia, không động khẩu liền động thủ, xách kiếm vác lên cổ người ta.
Ôn Ngư đứng bên ngoài nghe, hẳn Từ đại phu là người đã đọc không ít sách, ngôn từ tông giọng đều có trật tự và sự thành khẩn thẳng thắn hành vi phạm tội như đang muốn nói với người khác không cần phí sức điều tra thêm. Từ đầu đến cuối luôn nói bản thân không sống được lâu nữa cũng không muốn liên lụy đến người, hung khí đều tự mình cất giấu.
Nếu so sánh với Lý Tham về điểm giống nhau là nhận tội do mình làm, chỉ khác việc Lý Tham tự báo án.