Trông ông ta không có vẻ già nua, tóc không bạc theo năm tháng, quần áo sạch sẽ, nhìn thế nào cũng không ra một kẻ gϊếŧ người.
Cô nửa tin nửa ngờ, cô đi thẳng từ phòng trong đến hậu viện.
Đây là kiểu nhà gia đình cỡ trung dùng để buôn bán thường thấy ở kinh thành. Tổng cộng có ba gian: gian ngoài là mặt tiền dùng để kinh doanh, gian giữa là để tiếp đãi khách nhân, gian cuối là để làm kho và để ở.
Đến hậu viện Ôn Ngư có chút giật mình, một trụ đồng đứng sừng sững trước mặt được đặt chính giữa sân.
Nhiều quan sai đã kiểm tra qua trụ đồng, thấy cô bước tới kiểm tra đều không khỏi tò mò trụ đồng này có phải là hung khí.
Không cần nhìn kỹ cũng biết chính là nó.
So với tưởng tượng có vẻ nhỏ hơn, quan trọng nhất là có thể thấy rõ hình người màu đen trên trụ đồng, có vài điểm giống khay sắt đồ nướng. Quan sai đã mất thời gian tìm kiếm, không ngờ nằm công khai ở y quán.
Có một quan sai tò mò: “Ôn Ngư cô nương, ngươi cảm thấy cái này là...”
Cô gật đầu xác nhận, duỗi tay chạm lên mặt đồng, một lớp dầu mỏng dính lên tay.
Quan sai lộ vẻ không đành lòng: “Thật ra chúng ta đã phát hiện một số đồ vật trong phòng hắn, ngươi theo ta lại đây xem.”
Một gian phòng bình thường Từ đại phu nghỉ ngơi, chỉ thấy một chiếc giường, chăn gối đều là loại màu trắng tầm thường được gấp chỉnh tề, giữa nhà có một bàn gỗ, ấm trà cùng chén trà thô sơ và một tủ quần áo gỗ bình thường ở góc gian.
Thoạt nhìn liền cảm thấy Từ đại phu là một người thanh bần khắc kỷ. Tuy đã lớn tuổi nhưng nhà ở sạch sẽ sáng sủa, còn có chút phong vị cổ xưa.
Khi cô mở cửa tủ, đầu tiên một đám ruồi bọ đen thui đột ngột bay ra, tiếp đó một mùi tanh hôi đập vào mặt khiến người ta ngất xíu ngay. Đợi đám ruồi bọ tản bớt, bên trong chỉ thấy bốn bộ xiêm y đang treo và có các kiểu hung khí nằm trải phía dưới.
Một con dao chặt xương dính máu, một dây thừng bị máu ngấm thành màu đen, một xiêm y dính máu của nạn nhân cùng với nửa xiêm y rách.
Quan sai thấy vậy mắt hướng ra cửa không nhịn được mắng: “Không nghĩ gia hỏa này là người như vậy!”
Ôn Ngư nhíu mày: “Có vẻ như không đúng lắm.”
Quan sai: “Đương nhiên là không đúng!”
Cô cứng họng, chỉ vào bên trong tủ quần áo: “Ngươi nhìn xem đây là cái gì?”
Quan sai nhìn lên: “Cái gì? Đây là hung khí à, tên đáng chết này, hắn không xứng danh là đại phu, lại dám làm chuyện không bằng heo chó.”
Ôn Ngư nghiêm túc nhìn quan sai, im lặng đồng tình lời này.
Mà lúc này, phía sau có một giọng nói vang lên: “Là rồi bọ.”
Cô quay lại nhìn, là Cố Yến.
Quan sai với Ôn Ngư là cùng cấp chức vụ nên nói chuyện không cần kiêng kỵ, nhưng với Cố Yến là Đại Lý Tự đại nhân, ai cũng sợ anh ta.
Quan sai liền hành lễ: “Đại nhân.”
Cố Yến nhàn nhạt đáp lại, anh ta bước vào khiến gian phòng bình thường có thêm vài phần ấn tượng, đáng tiếc cô đang chú ý đáy tủ, không hề biết cảnh đẹp bên cạnh.
Cô ngạc nhiên nói: “Đại nhân chưa tới gần tủ, vì sao biết là ruồi bọ?”
Mặc kệ anh ra nói gì, cô sẽ cứ giả vờ ngốc nghếch, ai mà không thích nịnh hót, đây là sở trường xã giao của cô mà.
Kết quả anh ta lạnh lùng đáp: “Bởi vì bản quan có mắt.”
Thôi mình đi kiếm chỗ chui vậy.
Cô nhìn lại tủ quần áo, phát hiện trên tay nắm cửa tủ có nhóm nhỏ màu đen, rõ ràng là ruồi xác.
Cô nhỏ giọng: “Nơi này không thích hợp, hung khí dính máu thường sẽ sinh ra muỗi, nhưng...”
Cô cầm lên một con ruồi xác lớn, khẳng định rằng: “Nhưng một vết máu này mà sinh ra ruồi xác lớn như vậy chỉ có thể bị biến dị như Godzilla hoặc là bị dính phân hóa học, chứ bình thường tuyệt đối không thể nào phát triển lớn như vậy.”