Cô cùng Cố Yến đến chỗ Từ đại phu, nơi đó đang có không ít người vây quanh, có một người phụ nữ đứng chính nói hăng say đến mức phun châu nhả ngọc với quan sai rằng minh đã thấy đồ ký quái đó như thế nào: “Ngươi không biết đâu... Trong sân nhà hắn có một cây cột rất là to! Trên cột đó có hoa văn người màu đen trông rất đáng sợ!”
Quần chúng vậy quan bàn tán sôi nổi, Ôn Ngư vẻ mặt không biết nói sao, không thể cùng lúc đi vào với Cố Yến, phải len lỏi trong đám đông để đi vào. Từ xa người phụ nữ đang luyên tuyên trông rất bình thường, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không chú ý tới, chân trái người đó có vẻ không được tự nhiên nhưng cũng không rõ ràng.
Từ xưa đến nay, người người nhà nhà luôn thích tò mò chuyện của người khác, quan sai Đại Lý Tự sơ tán vài lần đều không hiệu quả, cuống quýt đến đổ mồ hôi đầy trán. Người phụ nữ nhất quyết một hai không dám vào, nói sợ y quán Từ đại phu, lớn tiếng ồn ào trước cửa, cô nghe nhức hết cả đầu.
Cố Yến từ từ bước tới, thần sắc lãnh lệ, tay rút thanh trường kiếm không nói từ nào, cứ thế xung quanh im bặt, vô cùng hiệu quả so với quan sai, không một ai dám nhúc nhích.
Cô đứng một bên quan sát.
Âm thanh gà bay chó sủa của người đàn bà chốc lát im bặt, mắt nhìn thấy Cố Yến có chút sợ hãi, miệng lưỡi vô thức ngậm chặt.
Mặt mày Cố Yến sơ lãnh, nhàn nhạt liếc người đàn bà rồi lia tới chỗ Ôn Ngư đang đứng, khẽ nhướng mày nhưng nhìn kỹ lại không thấy động tác nhỏ đó.
“Ngươi, lại đay.” Hắn giơ tay chỉ Ôn Ngư.
Có lẽ cô xuyên tới đây cũng được ba ngày nên nhanh chóng phối hợp với anh ta.
Bên ngoài có quan sai canh gác, bên trong y quán khá yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương thảo, Ôn Ngư vén màng vào trong, thấy sau lưng Ninh Cung có một ông lão ngồi ghế sát tường.
Không gian bên trong cũng không quá lớn, một chiếc giường cùng một ghế dựa, lão giả đang ngồi mặc áo ngắn trúc màu xanh lơ cũ, theo ánh mặt trời vàng nhạt bên cửa bên cửa sổ rơi đến bên ông lão này.
Ngũ quan của ông lão thật sự rất bình thường cũng không có cảm giác chỗ nào đáng sợ nhưng có lẽ do ánh sáng hoặc nơi này có vấn đề, cả người ông lão đều toát lên vẻ quỷ dị khó nói.
Ông lão đó là Từ đại phu.
Đôi mắt đảo quanh một vòng rồi nhìn xuống tay của bản thân: “Là ta gϊếŧ người, là ta...”