Cô bật cười, bắt lấy cánh tay của anh ta lại: “Ta chuẩn bị đi lừa Lý Tham, ta pha nước với dầu hạt cải. Cho dù có quan hệ huyết thống hay không cũng đều tương dung, ngươi thử xem.”
“A! A!” Ninh Cung xuýt xoa, cắt nhẹ một đường trên tay, máu chảy vào chén. Quả nhiên tương dung với máu Ôn Ngư.
Ninh Cung nheo nheo mắt: “Quả nhiên.”
Thế là cô yên tâm rủ ống tay áo. Ninh Cung thắc mắc: “Vì sao ngươi không cắt ở đầu ngón tay?”
Cô cho anh ta một ánh mắt không thể tin được: “Đương nhiên không được, lỡ đâu bị hắn nhìn ra là thành công cốc hết?”
Ninh Cung ngẫm bản thân tự nhiên bị cho một được ở ngón tay, hỏi: “Cố đại nhân đang ở đây, sao ngươi không tìm hắn?”
Ôn Ngư nhớ tới vị kia một lời không hợp liền rút đao, chân thành nói: “Mười phần ta chắc chắn, nếu ta dám tìm hắn một đao, hắn liền đem ta băm thành trăm mảnh mất.”
Không ngờ cô vừa dứt lời cũng là lúc Cố Yến tới, có vẻ như nghe được câu vừa rồi của cô.
Không gian chợt tĩnh lặng quỷ dị, hiện tại biểu cảm Ôn Ngư như bị chú công an bắt lỗi tại trận.
May sao Ảnh Nhất đem thi thể trẻ sơ sinh tới nơi. Điều khủng bố nhất là anh ta cứ thế mà mang thi thể, không tử tế bọc miếng vải cho đứa bé ấy.
Bây giờ là buổi tối, đảm bảo có thể hù chết người nhanh chóng đi gặp Diêm Vương.
Đứa bé này quá nhỏ, chỉ cỡ bắp tay của người mới trưởng thành. Nguyên nhân tử vong cũng rõ ràng, Ôn Ngư không làm giải phẫu. Thoạt nhìn thi thể hoàn chỉnh, chẳng qua nhiều ngày, thi thể có dấu hiện hư thối.
Ảnh Nhất mang theo đứa trẻ cùng cô bưng chén nước đã pha với dầu hạt cải quay lại nhà giam Lý Tham. Điều ngạc nhiên là khi ông ta thấy thi thể đứa bé tựa hồ có chút khϊếp sợ, hai mắt trừng lớn.
Cô giấu suy nghĩ trong lòng, ôm đứa bé trước mặt ông ta: “Đây là thi thể ở trên núi mà chúng ta phát hiện mấy ngày hôm trước, hẳn là sinh ra Tết Trùng Dương, sau đó tử vong, khá khớp với lời khai của ngươi. Cho nên hôm nay thử nghiệm có phải là cháu ngoại ngươi.”
Lý Tham vẫn miễn cưỡng cười, ông ta run rẩy cầm lấy ngân châm đâm đầu ngón tay.
Cũng không khác những gì cô đoán. Nhưng hiện tại không bận tâm được nhiều như vậy, cô châm đâm ngón tay của đứa bé, bởi vì đứa bé đã chết cách đó khá lâu nên khá khó lấy máu, cả hai giọt máu rơi vào chén.
Trong nháy mắt, hai giọt máu tương dung!
Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô tập trung quan sát biểu cảm của Lý Tham. Ông ta nhìn thấy máu dung hợp liền ngạc nhiên, không hề giả bộ.
“... Sao có thể?” Lý Tham lẩm bẩm.
Kết quả hôm nay sao lại khác hoàn toàn so với những gì hắn nghĩ?
Ôn Ngư giả vờ đau xót: “Thật không ngờ là cháu ngoại ngươi, đứa bé này cũng thật đáng thương.”