Như thế cũng bình thường, Ôn Ngư gật đầu không nói thêm gì.
Hai người một đường đến chỗ giam Lý Tham, thoạt nhìn trạng thái tinh thái ông ta không tệ, chỉ quần áo có chút bẩn, thấy hai người họ tới, cũng không thể hiện đắc ý.
Cố Yến mặt lạnh, như giao kèo trước đó với Ôn Ngư. Cô cũng không thẩm vấn theo khuôn mẫu cũ, có vài phần tùy ý: “Lúc trước ngươi khai đại phu đó kê đơn như thế nào?”
Cô không nhắc sự việc khác để Lý Tham có để sơ hở gì khác ngoài việc hắn thật giả mưu hại con gái, hắn ta luôn nói bản thân oan uống, chỉ vì sợ mất mặt nên cố gắng con gái yên ổn lại chứ không có gϊếŧ người. Tất cả các loại thuốc đó là Từ đại phu kê đơn.
Hắn khóc lóc thảm thiết phân trần bản thân oan uống thế nào, còn không quên hỏi:” Đứa bé kia như thế nào? Mặc kệ sống hay chết, ta muốn nhìn thấy.”
Cô lập tức cười nói: “Tất nhiên sẽ cho ngươi nhìn thấy.”
Lý Tham sửng sốt một chút: “A?”
Tựa hồ Ôn Ngư thiện giải nhân ý: “Không phải ngươi rất mong tìm đứa bé đó sao? Hiện tại đã tìm được, ngươi có muốn nhìn thấy không?”
Hiển nhiên ông ta sửng sốt, có chút phản ứng không kịp: “Tìm... Tìm được rồi?”
Lý Tham cười gượng hai tiếng: “Thật không? Không ngờ quan phủ tim thấy nhanh như vậy.”
Lúc này Cố Yến nghiêng đầu nói: “Ảnh Nhất, đến nhà xác đem thi thể đứa bé đó đến đây.”
Ôn Ngư quan sát chặt chẽ từng biểu cảm của ông ta. Khi vừa nghe từ nhà xác, rõ ràng biểu cảm Lý Tham rõ ràng đông cứng một chút.
Cô cũng không biết có Ảnh Nhất bên kia theo lời của Cổ Yến. Dù sao lệnh của Cố Yến, từ chỗ tối bước ra, Ôn Ngư nhìn lướt qua là một anh chàng mặt lạnh, hướng về Cố Yến chắp tay, sau đó liền không thấy.
Tiếp theo, cô quay ra nói Lý Tham: “Ta đi chuẩn bị chút nước, ngươi đợi chút.”
Cô theo hướng bước ra ngoài, Lý Tham lo sợ bất an. Đương nhiên Ôn Ngue sẽ không tin tưởng phương pháp lấy máu nghiệm thân, căn bản không khoa học, nhưng ông ta không biết. Lý Tham khẳng định nghe nói qua cái này, anh ta cho rằng chỗ này hữu dụng, cô liền hiểu ngay.
Rốt cục đứa trẻ đó có phải con của Lý Kiều không cũng không quan trọng. Hiện tại cô cần làm rõ tại sao ông ta lại cố tình kéo Từ đại phu đến trước mặt họ.
Tuy lấy máu nghiệm thân không hợp lý nhưng nếu nhóm máu không giống nhau, nói cách khác là chẳng sợ đứa bé này là cháu ngoại của Lý Tham, chỉ sợ ngược lại thôi. Thời cổ đại không nghiệm được chính xác, cho nên cô vẫn có một cách để máu tương dung, đó là pha nước với dầu hạt cải.
Pha nước với dầu hạt cải, dù máu của ông ta không có cùng huyết thống thì cũng không ai biết được được, chỉ cần máu ông ta tương dung và ông ta tin sái cổ là được.
Trùng hợp, lúc cô ra khỏi đại lao Hình Bộ gặp ngay Ninh Cung, thấy cô cũng rất ngạc nhiên: “Ôn cô nương ở đại lao làm gì?”
Ôn Ngư thấy Ninh Cung, chợt lóe một ý, để đảm bảo cô cần một người thí nghiệm thử và người may mắn chính là Ninh Cung đại nhân.
Ninh Cung ngơ ngác nhìn cô cắt lên cổ tay mình, hứng máu trong một cái chén, Ninh Cung hết hồn.
“Ngươi... Là bị án tử bức điên rồi?” Biểu cảm của Ninh Cung thay đổi liên tục.
Cô cười giảo hoạt đưa dao cho anh ta: “Là huynh đệ liền làm một đường đi.”
Ninh Cung nhìn dao trên tay cô rồi lại nhìn cô, chần chừ nói: “Không cần đâu...”