Trước tiên, có thể đoán hung thủ là nam thành niên, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng hung thủ có đồng phạm không thì chưa chắc chắn, cô vẫn suy đoán là đoàn thể gây án.
Bà mẹ nói: "Chuyện bày so có thể để người ngoài biết được?! Chỉ có người thân trong nhà biết, ngay cả bọn trẻ cũng không biết."
Ôn Ngư ý thức có gì đó không đúng? Không phải lúc trước quan sai đã hỏi người về bát tự sunh thần của thằng bé?"
Lâm mẫu là người nhút nhát, chỉ biết ngu ngơ gật đầu, bà ngưng lại nhấp một ngụm trà, tay run làm đổ trà lên cổ áo, bà nói: "Tại sao lại như vậy... Người ta nói... số chín là số đẹp..."
Cô lập tức ngây người, cúi người ngồi thấp đối diện với mặt bà ta, gằn từng chữ: "Vậy cuối cùng Tiểu Võ có đúng sinh vào ngày chín tháng chín không?"
Bà ta do dự rồi lắc đầu: "Không... không phải... Thật ra Tiểu Võ sinh vào tháng tâm, lúc đó trong thôn có người bảo nếu là con trai thì nên bảo là sinh thần ngày chín tháng chín, có như thế cả đời mới được bình an.
Hóa ra là thế này!
"Thôn của ngươi tên gì? Cách kinh thành bao xa? Thôn có bao nhiêu người? Các người trong thôn đều làm như vậy không?" Ôn Ngư liên tiếp hỏi làm bà ta không kìm được nước mắt, miễn cưỡng lắc đầu: "Là một thôn nhỏ, chỉ có mười mấy hộ nhân gia, tên là Vạn Thọ thôn, cách kinh thành không xa, đi một ngày đường."
Nếu chỉ coa mười mấy hộ trong thôn nhỏ, không biết chừng quen biết nhạ họ Hồ và học Lưu.
"... Hồ Hướng và Lưu Tiểu Chiêu, ngươi đã từng nghe qua chưa?" Cô hỏi.
Bà mờ mịt lắc đầu.
Ôn Ngư cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Vậy đây là chỗ khác biệt của Hoàng Nhị Cẩu so với hai đứa trẻ còn lại. Mới có ba ngày trôi qua, Ôn Ngư như ngửi thấy được một tia quỷ dị.
"Người trong thôn Vạn Thọ kiến nghị ngươi làm như vậy? Là truyền thống của thôn các người?"
Lâm mẫu lắc đầu: "Là mười năm trước có một vị lão đạo vân du (lang thang) đi ngang qua thôn. Ông ta còn giúp chữa bệnh, chúng ta đều cảm tạ. Sau đó liền dặn chúng ta nếu ai sinh con trai thì cứ nói là sinh ngày chín tháng chín. Vì số chín là số lớn nhất trong số dương. Ông ta là ân nhân của chúng ta nên chúng ta không nghi ngờ..."
Ánh mắt cô sáng lên: "Lão đạo đó tên gì? Ngươi còn nhớ không?"
Chuyện xảy ra cách đây mười năm, phải mất một lúc để bà ta nhớ lại: "Hình như tên... là cái gì Từ..."
Đã liên tục có hai manh mối hướng về thầy thuốc Từ!
Bà không nhớ lão đạo vân du đó như thế nào vì đã mười năm trôi qua, nhưng bà vẫn nhớ người đó họ Từ lại giỏi y thuật.
Vừa hay đúng lúc Lý Tham chỉ và xác nhận thầy thuốc Từ.
Cô trái lo phải nghĩ, quyết định đến thẩm vấn Lý Tham, cùng Cố Yến đến đại lao Bộ Hình, nghe cô tường thuật cuộc nói chuyện vừa rồi, gật đầu nói: "Có vẻ như Lý Tham đang cảm kích."
Ôn Ngư tán đồng: "Hắn cảm kích khẳng định cảm kích, nhưng cơ hồ hắn tự mình đưa tới cửa. Nếu tùy tiện thẩm vấn, e là hắn đã có sự chuẩn bị."
Cố Yến trầm ngâm, lên tiếng: " Lúc trước ngươi nói hợp huyết pháp và nghiệm cốt pháp không thể sử dụng?"
Ôn Ngư giương mắt nhìn anh ta, lập tức hiểu ngụ ý của đối phương, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: "Chúng ta cho rằng không được... nhưng cũng không phải không được."
Đại lao là một nơi âm lãnh (lạnh lẽo u tối) nha dịch thấy Cố Yến liền lộ vẻ kinh sợ, dọc đường trình bày rành mạch mọi chuyện hôm qua trong khi dẫn đến chỗ Lý Tham.
Hôm qua Lý Tham tới đều an tĩnh, không kêo to hay ồn ào, qua giờ Tý lại làm loạn, nào là đâm vào tường, vào cửa nhà lao, làm phiền những người khác nghỉ ngơi. Sau lại nói mình bị oan suốt đêm, nha dịch đem hắn bịt miệng trói lại.
"Xác định qua giờ Tý bắt đầu làm loạn?" Cô hỏi.
Tuy không biết cô là ai nhưng thấy đi chung với Cố Yến, tưởng rằng cô là nữ bộ khoái hiếm có khó tìm, liền trả lời: "Xác định, vì trong ngục không rõ được ngày đêm, chúng ta cố ý treo một cuốn lịch, qua một ngày sẽ xé bỏ."