Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy vẫn không thấy Cố Yến, giường không quá lộn xộn. Như thường lệ, cô vẫn xếp lại chăn đệm cho vào tủ, đang chuẩn bị ra cửa, chạm mặt ngay Cố Yến và Ninh Cung.
Mới sáng sớm tinh mơ, hai người tới cùng một chỗ.
Ôn Ngư chào buổi sáng, có một thì có hai, hiện tại cô đã tự nhiên, không có nửa phần xấu hổ, vết đỏ trên mặt Cố Yến đã biến mất.
Cô đang chuẩn bị rời đi, có hai thanh niên mặc hắc ý bước vào dọn... giường?
Trán cô liền hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Cố Yến, đây là... Làm gì vậy?
Hai thanh niên hắc y kia không phải người của Đại Lý Tự, cô tò mò nhìn, bọn họ trầm mặc. Sau khi dọn giường xong, hướng về cô ôm quyền, tiếp theo rời đi.
Ánh mắt của Ninh Cung liền bay tới, cô cảm thấy da đầu mình tê dại.
Cuối cùng cô mở lời trước, chỉ vào giường, nhìn Cố Yến thăm dò: “Ngài, đây là ý gì?”
Cố Yến: “Từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ ở đây.”
Ôn Ngư hết hồn. Má ơi, tổn thọ nha! Danh tiết băng thanh ngọc tiết của ngươi không cần nữa à?!
Cô sợ hãi nhìn Cố Yến, sợ tới mức nói lắp: “Đại Lý Tự thật sự... không xếp ra được một gian phòng khác sao?”
Không ngờ anh ta đáp ừ.
Tui hoài nghi anh đang gạt tui, nhưng tui không có bằng chứng.
Tất nhiên Đại Lý Tự không sắp xếp ra một gian phòng riêng, hiện tại lý do là gì không thể để Ôn Ngư biết mà nàng cũng không cần phải biết.
Cô cảm thấy không đúng, theo bản năng nhìn Ninh Cung, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc. Tuy cô không hiểu nguyên do nhưng có quan sai đến báo có phát hiện manh mối mới, cô vội vàng ra ngoài.
Đợi cô đi rồi, Ninh Cung mới nhướng mày với Cố Yến, thấp giọng: “Trưởng công chúa?”
Cố Yến gật đầu.
Ninh Cung thở dài, tinh tế đánh giá biểu cảm của Cố Yến. Khi còn thiếu niên học cùng trường, mặt mày hắn sắc bén, Cố Yến đã văn võ toàn tài. Lúc còn ở Quốc Tử Giám, chỉ có văn chương của hắn mới khiến vài vị lão phó khen ngợi.
Dạo này Ninh Cung phải thường xuyên ra ngoài làm việc, mỗi lần gặp lại, không khỏi lo lắng vẻ mặt lệ khí u sầu không đi ngày càng nghiêm trọng của Cố Yến. Mấy năm nay Cố Yến thay đổi rất nhiều, lệ khí của hắn lại càng thêm nặng, trầm mặc ít nói. Ngay từ đầu anh ta không Ôn Ngư là ngỗ tác (pháp y), nhưng sự thật chứng minh tiểu cô nương này có vài phần bản lĩnh.
Thật ra mà nói, Ninh Cung hy vọng Ôn Ngư là cơ thϊếp của Cố Yến. Nếu mà như thế thật, may ra cuối cùng Cố Yến có vài phần nhân khí (sức sống), không còn là người cô đơn. Ngờ đâu người ta là ngỗ tác, chạm tới tâm cao khí ngạo của Trưởng công chúa đợi không được ra tay.
Rốt cuộc nàng mong chờ gì vào đứa con trai này hay mong chờ đứa con trai này sớm chết nhanh do nàng áp bức?
Ninh Cung chưa kịp nhiều lời, tiếng bước chân đồn đạp vang lên, giọng nói Ôn Ngư vang lên: “Có ai việc, một là đã tìm thấy cha mẹ của thi thể thứ ba, hai là Lý Tham muốn khai cung (lời khai).”
Tên của nạn nhân thứ ba là Lâm Tiểu Võ.
So với hai nạn nhân trước, tử trạng (tình trạng tử vong) có thể nói là nhẹ tay, tuy bị bóp gãy cổ nhưng cũng không phải là cách chết thoải mái gì cho cam.
Nạn nhân tầm mười tuổi, giới tính nam, cũng sinh ngày chín tháng chín, điểm khác biệt duy nhất là mất tích một ngày. Ôn Ngư lưu loát nhớ lại thời gian, phát hiện có chỗ không đúng.