Vừa lúc Ninh Cung vén màn cửa đi vào, quả nhiên nàng ở đây, thuận miệng nói: “Có muốn đi ăn cơm cùng không?”
Ôn Ngư không bao giờ muốn ăn lại món bánh quẩy có thể chọi chó chết đó!
Cô lắc đầu: “Không ăn, ta muốn xem lại vụ án.”
Ninh Cung có chút ngạc nhiên, không nghĩ cô để tâm tới vụ án đến vậy. Anh ta cũng mới trở về, biết chi tiết vụ án cũng ít nên ngồi xuống một bên xem lại hồ sơ.
Cô xốc mấy vải bố trắng trên đầu thi thể nhấc lên, cô nhìn nhìn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyệ: “Ninh đại nhân, ngươi có biết... nhóm phụ nữ hành lễ bằng đầu gối không?”
Cô đang nghĩ chắc có khi Ninh Cung bận bịu nên không biết thì anh ta gật đầu: “Biết, việc đó rất ồn ào.”
“Nói như thế nào nhỉ?” Ôn Ngư tự hỏi.
Bọn họ quỳ hành với hy vọng có thể sinh con trai, Ninh Cung chỉ nhún vai: “Thật ra các nàng đều được chuẩn đoán khó có con. Nếu theo thất xuất chi điều (7 tội người vợ phạm phải) thì sẽ bị hưu bỏ, các nàng không biết tìm nơi nào có phương thuốc. Mỗi ngày tầm chạng vạng sẽ quỳ hành trên phố một vòng với hy vọng có thể sinh con.”
Nghe xong cô thật sự bị sốc.
Cô biết có rất nhiều phương thuốc cổ truyền trị vô sinh. Cho dù ở hiện đại, cũng có rất nhiều phụ nữ lựa chọn làm mọi thứ có thể khi đang tuyệt vọng. Nhưng mỗi ngày quỳ hành một vòng thì rõ ràng không ra được con.
Không lẽ có con là dựa vào cầu phúc?
Hống chi cái phương thức này quá là biếи ŧɦái.
Ôn Ngư ngẫm nghĩ, lộ nụ cười tinh ranh: “Không bằng ta bồi Ninh đại nhân đi xem?”
Rõ ràng cô muốn đi xem, lại cố tình nói thành bồi Ninh Cung đi xem. Anh ta cũng không vạch trần, nghiêng đầu: “Vậy ngươi bồi bản quan đi xem một chút đi”
Tất nhiên cô đi không phải vì xem náo nhiệt, con người cô cũng không thích chốn đông người. Cô cảm thấy có sự liên quan nhóm người đó và vụ án bé trai mất tích, chưa thể xác định được vì Mục tiêu trong các vụ án gϊếŧ người liên hoàn là trẻ em rất hiếm, hung thủ thường chọn nạn nhân là nữ giới.
Hung thủ sẽ luôn chọn nạn nhân sức yếu hơn mình, lúc trời mưa tối ít vắng vẻ, hoặc sẽ chuốc say nạn nhân. Qua đó cho thấy được đặc điểm của hung thủ là sự tự ti đến biếи ŧɦái.
Nhưng từ khi bắt đầu vụ án, cô không cảm nhận được cảm xúc cá nhân của hung thủ, đặc biệt là thi thể thứ ba, như Cố Yến nói, nó như đang là thẩm phán. Mặt khác, hai thi thể còn lại không có đặc điểm.
Cả ngày rầu rĩ cắm cắm chốt ở Đại Lý Tự không giải quyết được vấn đề, cô với Njnh Cung dạo quanh, cô không tiết lộ gì. Dạo quanh mới biết nhân duyên của Ninh Cung rất tốt, đi được thêm một đoạn liền thấy đoàn người quỳ hình.
Một đoàn mười hai người, tuổi khá lớn, có thể do lao động nên sớm già trước tuổi. Vẻ mặt đầy vẻ mỏi mệt, chết lặng, nếp nhăn hằn sâu.
Bọn họ nghiêm chỉnh quỳ hành, trên người không mang thứ gì, không thì thầm gì đó. Trên đường đông người qua lại khó tránh đυ.ng trúng họ, ai đυ.ng vào đều tránh bọn họ như tránh tà.
Người bán rong cau mày né tránh, người qua đường tỏ vẻ mười phần ghét bỏ.
Phần nào có thể hiểu khi người khác nghĩ bọn họ có vấn đề và xui xẻo. Nơi này là cổ đại phong kiến mà bọn họ không quan tâm đυ.ng trúng người khác cũng không tránh đi, chỉ biết một đường đi thẳng như người mất hồn.
Hôm nay mới thấy rõ sự kỳ dị rợn người.
Cô đang ngây người, bỗng một người đàn ông xuất hiện, thoạt nhìn như nông dân áo vải bình thường mộc mạc, xông lên phía trước về phía người phụ nữ hàng cuối cùng đánh một cái tát.