Hai người ra phòng đi đến trong viện, bà thím mới xem như thoáng hoãn một chút, không ngừng vỗ về ngực, trong miệng thẳng hô: “Cô nương các ngươi rốt cuộc là người nào thế, người kia lấy kiếm cũng quá đáng sợ.”
Ôn Ngư cũng không che giấu, nói thẳng: “Chúng ta là người Đại Lý Tự, Lý lão gia tới báo án, nói là nữ nhi hắn mới vừa sinh hạ hài tử mất tích.”
Cô không đem tình hình thực tế nói ra, muốn biết bà thím này còn biết những gì khác... dân chúng ra sao sẽ có quy củ như thế, Lý Tham lại không phải đại quan quý nhân gì, ông ta hành sự cổ quái, bà thím này chắc tò mò phỏng đoán được cái gì đó.
Bà ta vừa nghe là người của nha môn, sợ tới mức tay phát run, bà ta chưa thấy qua cái gì việc đời, càng không làm lớn đi kiện tụng, khẩn trương, Ôn Ngư cũng kiên nhẫn, chậm rãi nghe bà ta nói chuyện.
“Cô nương… Ta thật sự không biết gì hết. Bảy ngày trước, Lý lão gia cho ta mười lượng bạc, kêu ta ở lại mỗi ngày phụ trách cưỡng ép Lý tiểu thư uống thuốc. Còn lại ta không cần quản, ta thấy trên người Lý Kiều quá bẩn, tắm cũng không sạch, có đôi khi giăng co ở trên giường.”
Đại thẩm cố gắng nhớ lại từng chút một, lại nói: “Cho nên ta chủ động nhiều lần giúp Lý Kiều thay đổi đệm chăn, Lý lão gia đối những việc này cũng không để ý.”
Ôn Ngư lại hỏi: “Chén thuốc có vấn đề… Ngươi đoán được đúng không?”
Bà ta dừng một chút, cẩn thận liếc mắt về phía phòng kia, chậm rãi gật gật đầu.
“Ta…… từng sinh con, ta không hiểu biết gì về y thuật nhưng cũng từng nghe người ta nói nữ tử hậu sản yếu ớt, đừng nói là dùng xạ hương, ngay cả ngửi cũng không được. Thế mà mùi xạ hương trong phòng nồng tới như vậy, nếu không phải ta đã từng sinh con, sợ không dám tới đây.”
Bà thím này là người không biết quá nhiều chữ cũng là người từng trải, thấy Lý Kiều còn trẻ, hẳn cha của cô ấy sẽ không muốn con gái mình về sau vô sinh, nhưng xem thái độ Lý lão gia đối với Lý kiều, bà ta lại không dám nhiều lời.
“Chén thuốc này một ngày uống ba lần, nhưng đều bị hất đổ một nửa.”
Ôn Ngư ngẫm nghĩ cảm thấy có điểm không thể hiểu, nếu thật sự Lý lão gia cố ý, vậy ông ta cần gì phải tới Đại Lý Tự báo án? Ông ta chủ động dẫn Cố Yến cùng cô tới nơi này nhìn xem, nếu tưởng giấu được tai mắt người khác để bảo vệ thanh danh, ngay cả bà thím có thể đoán được chén thuốc có vấn đề, thủ đoạn này... Quá sứt sẹo!
Ôn Ngư lại hỏi: “Lý lão gia từng nói có dẫn lang trung đến khám, ngươi có từng thấy qua chưa?”
Bà ta gật đầu, “Gặp qua một lần, nhưng chưa nói nói chuyện. Ngày đó chạng vạng, Lý lão gia dẫn theo một người mặc trường bào tiến vào, ta thấy sau lưng cõng một cái hòm thuốc, Lý lão gia kêu ta đi ra ngoài, ta liền đi ra ngoài.”
Chỉ như vậy thôi?
Ôn Ngư bỡn cợt cười cười, “Ngươi không có nghe lén?”
Bà thím đỏ mặt: “Ta sao có thể làm ra việc này!”
“Thật sự?” Ôn Ngư nghiêng nghiêng đầu.
Bà thím liếʍ liếʍ môi, không cam tâm tình nguyện thừa nhận, “Có… Trộm…… Nghe lén chút, nhưng cũng không nghe thấy cái gì, đại phu kia chỉ nói vài câu phải nghỉ ngơi tốt, phải chăm uống thuốc, xong một mạch vội rời đi.”
Trực giác Ôn Ngư mách bảo thầy thuốc này có chút vấn đề, làm thầy thuốc mà dám kê đơn như vậy. Trên đời, không thiếu thầy thuốc vì tiền hại người.
Rốt cuộc bà thím chỉ ở đây bảy ngày, hỏi tới lui cũng hỏi không ra cái gì khác, tiếng cửa phòng kẽo kẹt vang lên, Cố Yến đi ra, phía sau anh ta là Lý lão gia đổ mồ lạnh như mưa.
Cô mờ mịt không hiểu.
Cố Yến mặt mày có vẻ không kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: “Đem hắn áp tải về đi nha môn.”
Bà thím có chút kinh hỉ, vậy bà không liên quan?
Ôn Ngư có chút tò mò, đã hỏi ra cái gì? Kết quả lập tức liền nghe thấy được Cố Yến tiếp theo câu nói: “Lý Tham mưu hại thân nữ theo luật đương trảm! Áp tải về Hình Bộ đại lao, chờ đợi xử lý!”
Ôn Ngư: “…”
Không hổ là ông ta.