Tuy Lý Kiều mới sinh con nhưng vẫn là gái chưa gả chồng. Bây giờ lại thường xuyên nằm giường bệnh, Cố Yến cùng cô không thân chẳng quen, quy tắc ở cổ đại, không nên trực tiếp đi vào.
Cô cảm thấy Cố Yến rất kỳ quái.
Ở Đại Lý Tự thấy hắn cùng Phúc Chính âm dương quái khí tranh chấp, hơn nữa nghe đồn trên phố đều nói anh ta một tên ăn chơi trác táng thâm hiểm, nhưng sau khi tiếp xúc anh ta một thời gian, Ôn Ngư lại cảm thấy người này rất cổ hủ.
Rõ ràng là mình ăn vạ đòi ngủ ké trong phòng, anh ta không nói một lời, lại tự mình tìm ngủ chỗ khác, người này tính tình quái dị là thật, mà hôm nay lại mịt mờ lui về phía sau, đem người của hiện tại cùng với người trong đồn đủ thể loại hoàn toàn khác nhau.
Cô là người hiện đại, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì khi cùng Cố Yến ngủ chung một phòng. Hơn nữa bởi vì tính chất công việc, bận rộn thức suốt đêm, cô từng vừa nấu xương sọ vừa ăn mì gói ở phòng giải phẫu.
Đối với cô, ngoài chuyện sống chết, đều là chuyện nhỏ.
Nhưng nàng có được ký ức của nguyên chủ, cũng biết cổ nhân không phải ai cũng như vậy, Đăng Đồ lãng tử (tên háo sắc bên TQ) nhìn mãi quen mắt, còn Cố Yến trên người đặc biệt có phẩm chất quân tử.
Ôn Ngư bước vào phòng trong, không gian ở rất, liếc mắt một cái có thể thấy hết toàn bộ. Ven tường dùng bạch đế, lam hoa trang trí cái giá giường, mùi thuốc nồng đậm khiến người khác nổi hết da gà , có một thím đang đứng bên mép giường, mặt ủ mày ê cầm chén thuốc, mà theo ánh mắt của thím đó thấy một người đang ngồi quỳ trên giường chính là Lý Kiều.
Thoạt nhìn Lý Kiều không đến hai mươi tuổi, làn da rất trắng, tóc rối tung, cô ta cứ điên điên khùng khùng theo phương hướng Đông Nam quỳ, hai tay chắp tay thi lễ, ngăn không được nhắc mãi “Không cần.”
Cô ta cứ lặp lại ba bốn lần như vậy, đột nhiên đem tay phải nâng qua đỉnh đầu, bắt đầu lặp lại động tác bế em bé, như đem thứ gì, thật mạnh nện xuống mặt đất!
Thím kia đang cố ép uống thuốc thấy Ôn Ngư tiến vào, tựa hồ cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn, thở dài nói: “Cô nương là Lý gia tiểu thư bằng hữu? Nàng như vậy đã vài ngày, nhận không ra người.”
Ôn Ngư nghe ra mấu chốt câu chuyện, xem ra trong khoảng thời gian này người tới thăm Lý Kiều không ít, nhân duyên của cô gái này khá tốt.
Cô cong cong đôi mắt, cũng không chưa giới thiệu thân phận của mình, rốt cuộc nàng thập phần rõ ràng, ở thời đại này ngỗ tác là tiện tịch, nếu cô nói thẳng, nói thím không chừng sẽ càng phòng bị.
Cô thuận thế ngồi xuống ghế, lập tức bắt đầu cùng thím đó tám chuyện, “Mùi thuốc này sao nồng đậm như vậy? Lúc trước thấy người khác uống thuốc, tựa hồ không có nồng đậm như vậy á.”
Thím đó lắc lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, tả hữu ta chỉ là Lý lão gia dùng bạc mời đến chiếu cố (chăm sóc) Lý tiểu thư để đút thuốc uống là được.”
Ôn Ngư chú ý thấy trên mặt đất còn có chút dấu vết thấm ướt, bà ta bưng nước thuốc đen tuyền, động tác kia thật sự không thể nói là ôn nhu, cơ bản chính là cứng rắn cưỡng ép, Lý Kiều vốn điên điên khùng khùng, nơi nào chịu, giãy giụa làm đổ một có một nửa chén thuốc ở trên giường cùng trên mặt đất.