Edit: Meoxuxu
Dĩ Nhu cả đêm không ngủ ngon, đến tận gần sáng mới chợp mắt. Say rượu cộng với mất ngủ, đến giữa trưa cô mới rời giường, còn cảm thấy cả người không có chút sức lực nào.
Cô vừa mới đứng lên liền nhận được điện thoại của Khúc Mịch, "Nửa giờ sau gặp nhau ở đại sảnh, anh đưa em đi ăn cơm." Không đợi cô nói chuyện, bên kia đã cúp máy.
Đây là phong cách của Khúc Mịch, mặc kệ người khác thế nào, luôn dựa theo ý nghĩ của mình mà làm việc! Lúc này cô cũng không muốn gặp Khúc Mịch, nghĩ lại cảm thấy thật mất mặt, huống chi là gặp người thật? Ngày hôm qua cô chỉ uống có một ly rượu mà thôi, thế nào liền say đến độ nói năng linh tinh chứ? Hỏng bét chính là, mỗi một chữ ngày hôm qua cô nói, mỗi một việc cô làm, cô đều nhớ rõ như in!
Cô thế mà lại tỏ tình với Khúc Mịch! Cô cảm thấy mất mặt cũng không hẳn là chuyện tỏ tình này, mà là sau khi từ chối người ta, mới hối hận, rồi lại mượn rượu nổi điên. Hơn nữa thời điểm thân mật với Khúc Mịch, bản thân mình thế mà lại té xỉu!
Anh ấy có thể cảm thấy cô đói khát lắm rồi, hoặc là đã sớm ngóng trông anh hôn mình đến nỗi không chờ được nữa? Rất mất mặt, quả thật không dám nhớ lại!
Dĩ Nhu muốn tìm một nơi không có người, không, là không có Khúc Mịch để trốn đi. Đợi thêm tám hoặc mười năm nữa, đoán chừng chuyện sẽ trôi vào quên lãng.
Nhưng cô phải làm thế nào để từ chối Khúc Mịch đây? Người ta còn đang đợi ở đại sảnh, cô không thể trốn ở trong phòng vĩnh viễn không ra được. Cô xem như khá hiểu tính cách Khúc Mịch, làm sao anh có thể làm như chuyện gì cũng không có chứ?
Dĩ Nhu sửa soạn tốt, đi vòng quanh phòng. Rượu chết tiết, lần sau có kề dao trên cổ cô cũng không dám uống!
Đũng rồi, rượu! Trong đầu Dĩ Nhu chợt lóe ra ý nghĩ, uống rượu xong ai còn nhớ rõ mình đã nói qua, làm qua chuyện gì chứ?
Đột nhiên cô có tự tin để gặp Khúc Mịch, soi lại gương một chút, sau đó ra khỏi phòng.
Ra khỏi thang máy, từ xa đã nhìn thấy Khúc Mịch đứng ở trung tâm, áo sơ mi xám trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác cùng màu, phía dưới quần màu tro thoải mái. Rõ ràng là quần áo bình thường không thể bình thường hơn, lại làm cho người ta không rời mắt được.
Dĩ Nhu phát hiện những cô gái đi qua người trắng trợn ngắm anh hoặc là trộm liếc mắt một cái, mà anh chỉ tập trung tinh thần nhìn ra cửa sổ sát đất bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì.
Cô dừng một chút, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó mới đi qua.
Vừa đến gần còn chưa đứng vững, Khúc Mịch liền quay lại, "Anh nghĩ em còn trốn ở trong phòng không ra, sau đó tìm đủ các loại lý do buồn cười."
"Em làm sao phải trốn chứ?" Ánh mắt Dĩ Nhu có chút bối rối, cố ý nhìn mấy bức tường xung quanh, "Đi nhanh thôi, đã mười hai giờ rồi. Em đói bụng!"
Khúc Mịch thấy thế cũng không nói gì, chân dài bước đi trước.
Cô thở phào một cái, trộm trong lòng khen ngợi mình một chút! Tốt lắm, cứ như vậy đi, nhất định có thể vượt qua!
Khúc Mịch bắt một chiếc taxi, anh mở cửa xe, Dĩ Nhu lại nhanh nhẹn mở ra cửa lái phụ rồi chui vào. Khúc Mịch liếc nhìn cô một cái, tự mình ngồi ở phía sau.
"Bác tài, phiền ông đến đường XX nhà hàng XX."
Lái xe nghe thấy địa chỉ Khúc Mịch nói, cười lên tiếng: "Hai vị tới du lịch sao? Đó chính là nhà hàng nổi tiếng nhất ở chỗ chúng tôi đó, món ăn bên trong ngon lắm. Du khách đến chỗ chúng tôi du lịch đều tới đó thưởng thức, nhất là món điểm tâm ngọt của bọn họ, một lúc liền cháy hàng, nghe nói còn nhận được giải thưởng quốc tế gì đó. Dù sao tôi đã đưa không ít khách đến đó thử, bọn họ đều nói ăn rất ngon. Thế nhưng giá khá cao, tôi ăn không nổi, ha ha."
Dĩ Nhu cả đời thích nhất đó là ăn ngon, vừa nghe thấy có món ngon, lập tức đem chuyện lúng túng vừa rồi quên đi, lòng tràn đầy chờ mong được ăn.
Xe rất nhanh đưa bọn họ đến nơi, Dĩ Nhu xuống xe nhìn lên, nhà hàng này thế nhưng từ cửa đã xếp hàng dài.
Bây giờ đúng vào giờ ăn cơm, danh tiếng nơi này lại lớn, người vùng khác hay người dân địa phương đều đến đây, khó trách phải xếp hàng.
Buổi sáng Dĩ Nhu không ăn cơm, đoán chừng đến lượt bọn họ thì đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Chỉ thấy Khúc Mịch lập tức đi lên phía trước, báo tên rồi được họ dẫn đi.
Anh chỉ quay đầu lại gọi Dĩ Nhu, "Có một loại dịch vụ gọi là đặt trước!" Đêm qua anh thật ra không ngủ được, tìm hiểu không ít nơi du lịch, cuối cùng chọn nhà hàng này. Sáng sớm tinh mơ, anh liền gọi điện thoại đặt trước, vừa vặn chỉ còn đúng một bàn.
Nhìn thấy gáy anh, Dĩ Nhu có thể tưởng tượng được khuôn mặt kiêu ngạo của anh rồi, không khỏi bĩu môi. Thế nhưng có mỹ thực, gì đó đều thành mây bay.
Điều kiên bên trong nhà hàng này rất tốt, các bàn đều đặt ở hai bên, ở giữa là một hồ nhân tạo, núi giả xanh biếc, trong hồ đủ các loại cá chép nhiều màu, ngọn đèn chiếu ra nhiều màu sắc xuống suối, còn có âm nhạc êm dịu xung quanh.
Phục vụ đưa menu đến, không đợi Dĩ Nhu gọi món, chợt nghe thấy Khúc Mịch nói: "Thịt hầm Thiệu Đông, gà hầm rượu Thiệu Hưng, cá hấp, cùng với món điểm tâm ngọt "Hỏa sơn bạo phát" nổi tiếng của nhà hàng."
"Anh xác định chỉ cần bốn món này?" Người phục vụ xác nhận, thấy Khúc Mịch gật đầu lúc này mới đi khỏi.
"Tất cả món đó đều là đặc sản ở quán này." Dĩ Nhu lật xem thực đơn, tuy rằng bên trên không ghi giá, nhưng mấy món này đều ở vị trí rõ thấy, hơn nữa còn có hình ảnh minh họa. Chỉ cần nhìn hình ảnh thôi, đã khiến cho người ta cảm thấy thèm nhỏ dãi.
"Ừm." Lời nói của Khúc Mịch luôn luôn ít, chẳng qua hôm nay lại khiến cho Dĩ Nhu thấy áp lực.
Nhất là hai người lại ngồi mặt đối mặt, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ách, đúng rồi, cúi đầu mân mê di động là biện pháp tốt nhất.
Dĩ Nhu rất nhanh cầm lấy điện thoại, trong quán phát Wifi miễn phí, lên Weibo bắt đầu xem tin tức.
Hiện tại mọi người đều mỗi giây mỗi phút lướt mạng xã hội, đi đường, ăn cơm, làm việc, thậm chí đi WC đều phải đăng lên dòng trạng thái. Bọn họ thế nào lại không sợ người khác thấy sao?
Thật nhàm chán, vô cùng nhàm chán, Dĩ Nhu lại đổi sang xem báo mạng. Tin tức bây giờ có đủ loại, hơn nữa bởi vì có Internet tốc độ cao, tốc độ truyền tải tin tức cũng rất nhanh.
Nhất là mấy báo lá cải, đầu tiên là tin ngầm chỉ một nam nghệ sĩ nào đó nɠɵạı ŧìиɧ......, sau đó đặt tiêu đề "Thứ hai sẽ có". Nam nghệ sĩ kia đầu tiên là gửi thông báo đi, sau đó đăng Weibo, cảnh cáo tuần san nọ, sẽ kiện họ tội vu khống.
Khẩu vị của đại chúng đều bị treo giữa chừng, đều sống chết một ngày như một năm mà đợi thứ hai đến.
Thứ hai, tuần san kia quả nhiên đúng hẹn tung ra bằng chứng nam nghệ sĩ kia nɠɵạı ŧìиɧ......Là ảnh chụp. Quần chúng ồ lên, thái độ nam nghệ sĩ quay ngoắt 180 độ, lập tức gửi thông báo đi giải thích.
Thật đúng là hài kịch đủ đặc sắc, tình tiết trầm bổng phập phồng lôi cuốn con người ta, so với mấy bộ phim truyền hình còn hấp dẫn hơn mấy phần.
Thế nhưng ngôi sao này cũng thật đáng thương, cuộc sống sinh hoạt đời thường đều phải nằm trong tầm mắt quần chúng. Đừng nói là nɠɵạı ŧìиɧ......cho dù có là chuyện gió thổi cỏ lay cũng bị đưa tin.
"Em thấy tin tức này thế nào?" Khúc Mịch thấy cô đọc tin này, mở miệng hỏi.
Ách. Có chuyện để tán gẫu còn hơn không hé răng nửa lời. Dĩ Nhu suy nghĩ một chút, đáp lại: "Em cảm thấy vấn đề này chỉ có vợ đương sự mới có tư cách trả lời, dù sao góc độ nhìn nhận sự việc của mỗi người là khác nhau.
Có lẽ tình cảm của bọn họ đã sớm tan vỡ, chỉ ngại dư luận công chúng xung quanh mà cố gắng duy trì. Nhà trai nɠɵạı ŧìиɧ.....chính là tìm một đoạn tình yêu mới, vợ anh ta hẳn biết nhưng ngầm đồng ý; có lẽ người đàn ông kia chỉ là lăng nhăng, làm vợ không thể không biết, nhưng người chồng không chịu ly hôn, người vợ liền mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ; có lẽ cô vợ là một người có thói sạch sẽ, không dễ dàng tha thứ hôn nhân có một vết nhơ nào, lúc này đang chuẩn bị ký giấy ly hôn.
Thật ra hôn nhân bắt nguồn từ tình cảm con người, muốn làm theo ý quần chúng là không thể nào. Em nghĩ, mọi người hẳn nên lý trí một chút, khoan dung một chút, cho bọn họ một ít không gian. Tất cả mọi người đều đã trưởng thành, dùng hòa bình để giải quyết vấn đề này."
"Nếu em là người vợ, em có thể lí trí như vậy sao?" Khúc Mịch hỏi tiếp, "Em có dễ dàng tha thứ cho chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài không?"
"Đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ...Đơn giản có hai lý do: một là sinh lý chịu chi phối; hai là bên trong chi phối."
Đây là nói quanh co sao? Nhưng mà có thể hiểu được, thứ hai là là yêu thương một người phụ nữ khác, thứ nhất là loại nɧu͙© ɖu͙© không liên quan đến tình cảm.
Dĩ Nhu nói tiếp: "Bất kể là loại nào em cũng không thể chấp nhận! Trong hôn nhân đã không có tình yêu, người đàn ông vốn phải có ý thức trách nhiệm lại không khống chế nổi thân dưới của mình, như vậy hôn nhân này liền không còn ý nghĩa. Từng người đi tìm hạnh phúc, hai người đều còn lại chút thể thể diện cuối cùng, miễn cho sau này trở thành trò cười của đại chúng!"
"Đã hiểu." Khúc Mịch nghe xong nói, "Thế nhưng chuyện này sẽ không xảy ra trên người em, bởi vì anh sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ! Đầu tiên, về mặt sinh lý anh rất khỏe mạnh, tiếp đó, anh là một người dưới bất kì tình huống gì đều có thể khống chế được chính mình. Điểm này, em so với những người khác hẳn là rõ ràng."
Đúng vậy, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, anh đều có thể đúng mực. Dĩ Nhu tự nhận coi là mỹ nữ, lại gặp Liễu Hạ Huệ.
Bất quá, anh nói lời này là ý gì? Anh có phải muốn nhắc tới chuyện đêm qua không?
"Ha ha." Dĩ Nhu định đυ.c nước béo cò, giả vờ cho qua.
Lúc này đồ ăn được mang lên, khiến cô thở phào một cái.
Thịt Đông Pha, dùng rượu vàng để nấu. Khi đầu bếp chế biến thức ăn, dùng lượng nguyên liệu vừa đủ, một cân thịt ba chỉ dùng một nửa lít rượu vàng cùng nhau hầm một giờ. Khiến thịt Đông Pha ngậm vào miệng đã tan, có thể ăn là thấy thỏa mãn, nhưng sau khi ăn xong, rượu vàng trong quá trình nấu được thấm vào thịt vẫn còn vương lại mùi thơm, ngửi thấy làm cho người ta vui mừng.
Dĩ Nhu gắp một miếng bỏ vào trong miệng, đầu tiên là mùi thịt, sau đó là hương rượu, theo đầu lưỡi nhấm nuốt hương vị kết hợp rất hoàn mỹ, làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
"Thơm quá!" Dĩ Nhu mặt mày hớn hở, quên đi chuyện buồn bực lúc trước. Khó trách người ta thường nói, tâm tình không tốt ăn cái gì đó liền tốt.
Nhà ăn này phục vụ đồ ăn rất nhanh, gà hầm rượu Thiệu Hưng đã được bưng lên. Uống thử trước một ngụm canh, lại ăn một miếng thịt gà, bỗng nhiên cảm thấy say mê.
Mà cá hấp dùng qua rượu vàng hương vị thơm ngon, rất đặc biệt.
Cuối cùng đó chính là món ngọt-------hỏa sơn bùng nổ. Trên đĩa sắt nung có một khối bánh ngọt màu tím, bên trên là một lớp kem hình nón. Phục vụ bưng một ly rượu Bố Lãng đặc biệt lên, tưới lên trên mặt kem. Chỉ thấy nháy mắt lớp kem tan chảy, hỗn hợp rượu mà kem rơi xuống đĩa sắt, nhất thời nổ đanh đách.
Phục vụ lại dùng cái bật lửa đốt đĩa sắt, ngọn lửa màu lam phụt lên một chút rồi tắt dần. Kem hoàn toàn được hòa tan, chậm rãi thẩm thấu, bốc hơi lên.
Món ăn này thật đúng là tinh phẩm, ách, quái lạ, tại sao tất cả đều dính đến rượu vậy? Trước đó mình đã thề sẽ không động đến rượu nữa!