Editor: Meoxuxu
Mẹ Khúc cùng Dĩ Nhu từ trên tầng đi xuống, thấy hai người đàn ông trong phòng bếp đang kề tai nói nhỏ, bên trong bếp biến thành rối tung rối mù, nơi nơi đều là rác.
" Để con làm một con cá, vậy mà con muốn phá đi cả cái phòng bếp này đấy hả." Mẹ Khúc đem hai cha con đuổi ra ngoài, lại bảo Dĩ Nhu ra phòng khách xem TV.
"Con có thói quen nấu cơm ăn, có thể trợ giúp dì." Dĩ Nhu cười nói, " Một người làm rất cô đơn, nếu dì không ghét bỏ con tay chân vụng về, để con ở lại nói chuyện cũng vui hơn a."
"Đứa nhỏ thật tri kỷ." Mẹ Khúc cười nói.
Dĩ Nhu đã bắt đầu làm con cá kia, đao pháp của cô không tồi, cắt xung quanh con cá mấy nhát, từng miếng thịt cá từ từ được lọc ra.
"Thật thần kỳ, con làm thế nào vậy? " Mẹ Khúc nhìn cô làm cá như vậy rất ngạc nhiên.
Bà và chồng hàng năm ở bên ngoài, trong nhà vẫn thuê giúp việc, cũng không tự mình nấu cơm. Thỉnh thoảng tự nhiên xuống bếp, chính mình đã cảm giác rất có thành tựu, ông xã với con trai hiển nhiên chỉ có thể khen ngon.
Bà nhìn thấy Dĩ Nhu đem thịt cá xếp đều, cắt thành mảnh nhỏ đều, càng kinh hô ra tiếng, "Con làm giống đầu bếp chuyên nghiệp quá đi."
"Một mình ở bên ngoài có chút khó chịu, luôn ăn uống tùy tiện cũng không tốt, cho nên con mới học nấu ăn. Tuy nhiên đều là món ăn gia đình thường ngày, hơn nữa là con tùy ý nêm nếm phối hợp, hương vị không thể giống món chính gốc được." Dĩ Nhu không cảm thấy mình lợi hại, nghe thấy mẹ Khúc liên tiếp khen ngợi thì có chút ngượng ngùng.
Mẹ Khúc nhìn đao pháp của cô thuần thục, làm việc nhanh nhẹn lại có trật tự, dĩ nhiên cũng không động tay nữa. Nguyên bản nguời muốn làm trợ thủ lại trở thành đầu bếp chính.
Nửa giờ sau, trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm thức ăn.
Mẹ Khúc nấu cơm, nấu một nồi canh măng hầm xương, Dĩ Nhu đang xào đỗ, cô cho một ít mỡ vào trong chảo đến khi nóng lên, đợi đến khi đậu chín lại, bỏ thêm gừng, tỏi, cây hồi, quế, đảo đều lên phát ra mùi hương thơm phức.
"Thơm quá, tiếp theo chúng ta làm gì?" Mẹ Khúc cười hỏi.
Dĩ Nhu để bà đem đỗ đã xào chín bỏ vào đĩa.
Dĩ Nhu nhanh nhẹn đem đầu cá, cá bỏ vào nồi, rán qua năm phút, sau đó đổ thêm nước và một chút bột ớt bỏ vào. Đợi nước sôi, sau đó đem gia vị và thịt cá cắt lát vào trong nồi.
Đun sôi hai mươi phút, đổ ra trong bát, cuối cùng món ăn đã làm xong.
Mẹ Khúc ngửi được mùi thơm, nhịn không được cầm đũa gắp một miếng nếm thử, "Thật cay, thật hấp dẫn, rất ngon!" Bà một tràng nói, nhìn thấy Dĩ Nhu cười.
Nấu ăn ngon như vậy, về sau mẹ chồng như bà theo con bé, sẽ có lộc ăn!
Thấy bà thích ăn, Dĩ Nhu cũng rất vui vẻ, tay chân nhanh nhẹn làm thêm ít rau cải.
Rất nhanh, một món canh, một món mặn, hai món xào được bưng lên bàn, cha con Khúc Mịch ngửi được mùi đều đi vào.
"Thơm quá!" Ba Khúc ngồi xuống, " Một bàn đầy đủ màu sắc, xem qua thật ngon mắt, không biết hương vị thế nào."
"Đương nhiên là rất ngon, so với đầu bếp khách sạn còn ngon hơn!" Khúc Mịch đã được ăn qua không chỉ một lần, chỉ cần dùng mũi ngửi đã biết đây là tay nghề của Dĩ Nhu, hết sức khen ngợi.
Ba Khúc liếc thằng con trai mình một cái, tuy rằng theo đuổi vợ phải toàn lực ứng phó, nhưng cũng không cần chân chó như vậy đi, như thế nào ông có cảm giác nháy mắt chỉ số thông minh của nó vừa mới giảm xuống vậy?
"Không có khoa trương như vậy đâu, chỉ là miễn cưỡng có thể ăn thôi ạ." Dĩ Nhu đem cơm lên, "Chú nếm thử một chút, xem có vừa khẩu vị không. Dì nói chú thích ăn nhạt, cho nên mỗi món con đều cho gia vị ít đi một chút."
"Rất vừa miệng. Con nấu món này thế nào vậy? Vừa giữ được màu xanh của rau, lại khiến cho gia vị được thấm đều. Hai người cùng nấu thật ngon, ăn càng ngon miệng hơn." Ba Khúc ăn một miếng rồi nói, ông định khen nhiều hơn vài câu, nhưng thoáng nhìn qua bà xã bên cạnh nên đành nhịn xuống.
Mỗi khi trở về chỉ cần vợ ông hứng trí tưng bừng định xuống bếp, chính là lúc mà ông và con trai phải chịu tội. Tuy rằng ba Khúc ăn uống không yêu cầu cao, nhưng nếu mà ăn không ngon ông sẽ thành thật mà nói. Nhưng thấy vợ mình vất vả nửa ngày, ông chỉ có thể nói ăn ngon.
Nghe thấy ba Khúc khen ngợi, Dĩ Nhu không khỏi đỏ mặt. Thế nhưng làm đồ ăn đơn giản thế này, lại có thể được bọn họ khen ngợi, loại cảm giác này khẳng định Dĩ Nhu chưa bao giờ có. Hóa ra, chỉ cần trong cuộc sống có quan tâm và ấm áp, ngay cả bữa cơm đơn giản cũng là một loại hạnh phúc!
Trong lòng Dĩ Nhu đột nhiên nảy lên một cỗ bi thương, nếu ba mẹ còn sống.....
"Đến đây, ngồi xuống ăn cơm thôi." Mẹ Khúc kéo cô ngồi xuống ghế, gắp cho cô một ít rau.
Ba Khúc lại gắp thêm thức ăn cho cô, "Mời con đến nhà ăn cơm, lại khiến cho con vất vả, con ăn nhiều một chút."
Khúc Mịch không nói gì, chọn đồ ăn Dĩ Nhu thích gắp cho cô.
Nháy mắt, bát cơm trước mặt Dĩ Nhu đã chất lên thành ngọn núi nhỏ, điều này làm cho lòng cô lại ấm áp hơn.
"Tự con gắp được rồi, mọi người cứ ăn đi ạ." Trước kia Dĩ Nhu thường một mình ăn cơm, sau lại có Khúc Mịch xuất hiện, cô mới có thói quen trên bàn cơm trừ mình ra còn có những người khác. Giống như hôm nay như vậy, người một nhà cùng nhau quây quần hòa thuận vui vẻ ăn cơm, cô ngay cả đến nghĩ cũng không hề nghĩ tới chuyện này.
Nếu ba mẹ còn sống.....
Ý nghĩ này hiện lên trong lòng, cô nhịn không được đỏ mắt, vội cúi đầu ăn cơm, nước mắt cũng nuốt xuống theo hạt cơm này.
Khúc Mịch nhìn thấy rõ ràng, hiển nhiên biết cô đang nghĩ gì, trong mắt đều là đau lòng. Mẹ Khúc ngồi bên cạnh đem biểu tình của đứa con thu vào trong mắt, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử này đối với ba mẹ thì lạnh lùng thản nhiên, cả ngày chỉ bày ra một vẻ mặt, vậy mà đối với Tiểu Nhu lại quá mức để tâm như vậy. Người ta chau mày, nâng tay, thậm chí là chớp mắt, nó cũng đều tỉ mỉ chăm sóc. Khó trách có câu không người nào hiểu con bằng mẹ, xem ra nó thật sự đặt tâm tư trên người Tiểu Nhu rồi.
"Ăn cơm xong chúng ta đi xem phim đi." Ba Khúc đột nhiên đề nghị, "Vừa nãy bác đặt vé trên mạng rồi."
Đi xem phim, bốn người cùng nhau? Dĩ Nhu sửng sốt một chút rồi gật đầu, người một nhà cùng quây quần một chỗ ăn cơm, sau đó cùng đi xem một phim điện ảnh ấm áp, hẳn là lựa chọn không tồi.
Thế nhưng ba Khúc và mẹ Khúc lại không đi được, bọn họ có việc phải đi trước. Hơn nữa phim này cũng không ấm áp, mà là phim kinh dị.
"Nếu em sợ thì nắm chặt lấy tay tôi!" Đèn trong rạp đã tắt, trên màn hình lớn đầy hình ảnh người ngợm máu me, Khúc Mịch hạ giọng nói.
Sợ? Cái này có gì phải sợ? Không phải tất cả đều là giả sao? Dĩ Nhu đã quen thấy máu, cũng là một người theo chủ nghĩa vô thần ( không tin vào ma quỷ). Nhìn thấy cảnh tượng âm u khủng bố trong phim, nghe âm nhạc tạo dựng không khí ma quái kia, cảm giác gì cô cũng không có.
"A~Thật đáng sợ!" Bên cạnh có một cô bé nữ sinh nhỏ giọng hét lên, nắm chặt không buông cánh tay người bạn trai ngồi bên cạnh.
Có đáng sợ đến vậy sao? Dĩ Nhu hơi hơi nhíu mi, nhìn lên bàn tay trắng bệch đang vươn ra trên màn hình.
"Phân tích theo góc độ khoa học, lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà nói, cái tay kia không giống như tay người, mà có thể là một mô hình." Dĩ Nhu bình tĩnh nói.
Khúc Mịch đối với loại phim kinh dị này cũng vô cảm, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cô càng thêm gai mắt, "Năm xu hiệu ứng đặc biệt, cũng chỉ có hiệu ứng đến thế này."
"Trời ạ, kinh khủng quá." Bên cạnh lại có một cô bé hét ầm lên.
Khúc Mịch quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái đang chôn đầu trong ngực một cậu bạn, " Quỷ có xuất hiện không? Có tớ sẽ không mở mắt."
Anh lại nhìn Dĩ Nhu, cô đang không cho là đúng lắc đầu, "Quỷ không phải không có hình dạng sao? Hơn nữa cũng không có ma quỷ thật sự, nếu không cục văn hóa sẽ không thông qua loại phim này. Sau khi xem xong kết phim, nếu không phải nhân vật bị tâm thần phân liệt, cũng chính là do thôi miên tạo thành hiện tượng ảo giác."
Tuy rằng Khúc Mịch cũng đồng ý với cách nhìn này, nhưng cô không thể giống các cô gái khác một chút được sao, cho dù là giả bộ sợ hãi cũng được a.
Trong rạp chiếu phim, chỉ sợ có mỗi mình cô bình tĩnh từ đầu tới cuối. Thường ngày nhìn thấy cô dùng thái độ như vậy đối mặt với thi thể, còn chăm chú nghiêm túc làm việc, Khúc Mịch cảm thấy cô rất có mị lực; nhưng bây giờ xem ra, anh cảm thấy cô không hề có chút cảm xúc nào, có chút lạnh nhạt.
Quả nhiên, Dĩ Nhu nói không sai. Một hồi kinh hoàng sợ hãi, đến cuối cùng thế nhưng ngay cả một con quỷ cũng không có, chính là nhân vật trong phim tâm thần phân liệt dẫn đến ảo giác.
Cách xem phim kinh dị này đối với Dĩ Nhu là vô dụng, cô không phải một cô gái bình thường.
Phim kết thúc, hai người cùng ra khỏi rạp chiếu phim. Khúc Mịch thấy bên cạnh có một quán cà phê, nói rằng muốn mời Dĩ Nhu uống cốc cà phê.
Mỗi ngày Dĩ Nhu đều uống qua, nhất là một ly vào buổi sáng, cả ngày đều có tinh thần, làm việc cũng hiệu quả hơn.
Hai người vào quán cà phê, đi vào Dĩ Nhu liền chau mày. Bên trong ngọn đèn mờ ảo, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, đại sảnh chỉ có mấy bàn ngồi, chủ yếu đều là phòng riêng. Bàn cũng được đặt trong góc, bên cạnh có bồn hoa lớn che lại, không nhìn rõ được người ngồi đó đang làm gì.
Quán cà phê nên bật đèn thật sáng chứ, thiết kế như vậy cũng có khách sao? Nhưng cẩn thận nhìn qua, nơi này dường như làm ăn rất phát đạt. Bàn xung quanh lấp đầy người, ngẫu nhiên còn thấy một đôi tình nhân đi lên lầu hai.
"Chúng ta ngồi đây đi." Dĩ Nhu không dễ chọn được một bàn trông có vẻ sáng sủa hơn chút. Chỗ ngồi này đối diện với cửa chính, chỉ cần vừa bước vào là có thể nhìn thấy.
Hai người ngồi xuống, gọi cà phê chậm rãi uống.
"Hôm nay cảm ơn anh và chú dì đã tiếp đãi tôi, hôm nào tôi sẽ mời bọn họ đến nhà chơi." Dĩ Nhu cười nói, trước mắt hiện ra gương mặt hiền từ của ba Khúc và mẹ Khúc.
"Tôi phải cảm ơn em mới đúng." Khúc Mịch nghe xong quay sang, "Ba mẹ tôi đã lâu không vui vẻ như vậy! Sự xuất hiện của em khiến cả nhà có không khí vui tươi hơn, tôi thấy bọn họ thích em còn hơn cả tôi rồi."
Chỗ ngồi trong quán cà phê được thiết kế rất gần, hơn nữa người Khúc Mịch lại to lớn, ngồi trên chỗ ngồi nho nhỏ này có vẻ hơi chật. Anh chỉ cần hơi nghiêng về phía trước, là có thể cảm nhận được cả hô hấp của Dĩ Nhu. Anh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Dĩ Nhu, còn rõ ràng hơn cả trong rạp chiếu phim.
Dĩ Nhu vừa định nói gì đó, chỉ thấy anh đột nhiên nâng tay đến, "Đợi chút."
Tay anh đυ.ng lên hai má Dĩ Nhu, ngón cái vuốt nhẹ lên môi cô, "Có cà phê." Sau đó lấy ra khăn giấy lau tay.
Dĩ Nhu chỉ cảm thấy môi tê rần, vậy nhưng cô lại có cảm giác điện giật, cả người cứng ngắc không dám động. Cô chưa từng trải qua việc như thế, nhưng theo như khoa học mà giải thích, cô nghĩ nguyên nhân đó là-------Tĩnh điện sinh ra!
Khúc Mịch thấy vẻ mặt cô là lạ, trong lòng không khỏi âm thầm cười trộm, xem ra cách này của ba cuối cùng cũng có ích. Không biết nếu anh biết được suy nghĩ hiện giờ của Dĩ Nhu, có thể tức giận đến hộc máu té xỉu hay không!
Uống xong cà phê, Khúc Mịch nói muốn đưa Dĩ Nhu về nhà.
Rạp chiếu phim ngay gần nhà họ Khúc, cho nên hai người đều đi bộ sang. Bọn họ dường như tản bộ về, sau đó Khúc Mịch lấy xe chở cô về.
Dĩ Nhu vừa ngồi ổn định trên xe, đột nhiên, Khúc Mịch nghiêng người đến gần, vươn tay qua vai cô, cúi đầu xuống.