Chương 2: Vị hôn phu đại nhân

“Ngài?” Chu Sâm nhất thời không hiểu được.

Giản Vũ ôn nhu liếc mắt nhìn Bạch Việt một cái: “Bạch Việt là vị hôn thê của ta, mấy ngày trước đây nàng ấy náo loạn rời đi, khiến Chu đại nhân chê cười rồi.”

Lời nói này đừng nói là đã khiến Chu Sâm trợn mắt há hốc mồm, Bạch Việt cũng trợn mắt há hốc mồm, cổ tay đang sưng đỏ cũng quên đi không thấy đau, ngạc nhiên nhìn nam nhân tên Giản Vũ này.

Vị hôn phu của nàng là quan tam phẩm, nàng bỏ đi làm nha hoàn, đây là cái cốt truyện gì?

Chu Sâm nghĩ rồi lại nghĩ: “Giản đại nhân, sao chưa từng nghe nói đến việc ngài đã đính hôn? Trong kinh thành này, hình như cũng không có gia tộc nào họ Bạch.”

Giới trẻ nam thanh nữ tú trong kinh thành luôn là đề tài bàn tán của mọi người, ai kết thân với ai, ai trở mặt với ai, Chu Sâm tuy không biết quá rõ, nhưng cũng có nghe thấy.

Giản Vũ chính là nam nhân độc thân hoàng kim nổi danh, mọi người đều biết hắn chưa đính hôn, còn có tin đồn hắn sắp được tuyển làm phò mã.

Giản Vũ đang có tâm trạng tốt giải thích: “Là trưởng bối trong nhà đã định thân trước đó, Việt Nhi không phải người trong kinh thành, trước vẫn sống ở nơi khác, vừa tới kinh thành được mấy ngày. Ngoại trừ những trưởng bối trong nhà, hầu như không ai biết được.”

Tuy rằng kỳ lạ, nhưng Giản Vũ đã nói như vậy thì không ai tiếp tục hoài nghi nữa, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không lấy chuyện đại sự như hôn nhân của chính mình ra đùa giỡn.

Chỉ là Chu Sâm vốn dĩ định rời đi, lại không dự đoán được Giản Vũ thế mà lại nói ra thân phận của Bạch Việt, Chu Sâm ngược lại không đi nữa mà giải thích: “Ta tất nhiên tin tưởng Giản đại nhân sẽ theo việc công chấp pháp, nhưng là Bạch cô nương đã ở trong phủ Vệ thái phó nhiều ngày nay, xác thực có hiềm nghi. Nếu như Bạch cô nương là hôn thê của Giản đại nhân, Giản đại nhân tựa hồ cần phải né tránh.”

“Ta đúng là nên tránh mặt, nhưng nàng ấy một mình ở đây không nơi nương tựa, ta cảm thấy không yên tâm.”

Giản Vũ mới nói: “Không bằng như thế này, ta mong Chu đại nhân lại vất vả thêm một chuyến, không bằng ở một bên hiệp trợ ta, có được không?”

Một người vì tư hai người vì công, nếu vụ án này đã đến tay Giản Vũ đương nhiên đều là nhiệm vụ, chính mình lại giao cho người khác thì không ổn. Nhưng nếu có Chu Sâm ở một bên giám sát, hắn cũng sẽ được trong sạch.

Chu Sâm vui vẻ nói: “Nguyện ý cống hiến sức lực.”

Giản Vũ cảm tạ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Bạch Việt. Bạch Việt vì trong đầu bị một trận ngũ lôi oanh đỉnh chưa phục hồi lại tinh thần, khi đối mặt với Giản Vũ nhất thời không biết phải biểu hiện ra sao.

Trước mắt bao người, Giản Vũ cầm lấy cổ tay Bạch Việt xoa xoa, kề sát lại gần lỗ tai nàng thì thầm cái gì đó.

Mọi người đều nhìn thấy, trong lòng cảm khái đúng thật là người như sắt thép khi gặp tri kỷ cũng hóa mềm như tơ lụa, Giản Vũ thân là Đại Lý Tự Khanh vẫn luôn lãnh khốc vô tình, không ngờ rằng khi ở trước mặt ở vị hôn thê, cũng có điểm nhu tình như nước thế kia.

Bạch Việt cũng sợ ngây người, nàng dùng sức xoa xoa lỗ tai. Câu nói của Giản Vũ quá nhỏ, chỉ có nàng cố gắng lắm mới có thể nghe rõ, hắn nói chính là, còn dám chạy loạn, đánh gãy chân của nàng.

Nam nhân này có thể bảo trì được bộ dáng ôn nhu, lại có thể nói ra những lời ngoan độc như thế, giống như một kẻ bị bệnh tâm thần phân liệt vậy.

Giản Vũ nói xong liền buông tay ra, đi qua nói với đám người của Vệ gia: “Vệ lão phu nhân, ngài yên tâm, Vệ đại nhân xảy ra chuyện bất trắc, tại hạ nhất định sẽ tra rõ ràng, bắt hung thủ phải đền tội, cũng cho Vệ đại nhân được an nghỉ.”

Vệ Thành cùng với Giản Vũ là đồng liêu, hai nhà tuy rằng lui tới không nhiều nhưng có quen biết nhau. Nếu nói Vệ gia lúc đầu còn lo lắng Giản Vũ thật sự có ý bao che, nhưng hiện tại hắn chủ động bảo Chu Sâm làm giám sát, khó có thể nói được gì.

Vệ lão phu nhân nói: “Vậy phiền hai vị đại nhân.”

Giản Vũ yêu cầu mọi người giải tán, đem nhưng người hiềm nghi ở phòng bếp nhốt riêng, bản thân đi tới trước thi thể. Bạch Việt cũng chạy nhanh theo.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Giản Vũ nếu có thể làm trò trước mặt Chu Sâm giới thiệu thân phận của nàng, có thể thấy được hắn thừa nhận mối quan hệ này, dù hắn không thích nhưng trên mặt cũng phải duy trì. Cho nên hiện giờ nàng đang đứng mũi chịu sào, vì thế muốn rửa sạch hiềm nghi gϊếŧ người của mình.

Giản Vũ quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái: “Nàng theo tới đây làm gì?”

“Tra án.” Bạch Việt xem như chuyện đương nhiên.

“Nàng? Tra án?” Trên mặt Giản Vũ cười như không cười: “Là nàng ư?”

Bạch Việt gật đầu.

Giản Vũ bị mất hứng một chút, sau đó tốt tính nói: “Đừng náo loạn, ta trước sẽ phái người đưa nàng trở về, nàng bỏ đi đã nhiều ngày như vậy, gia gia cùng phụ thân mẫu thân đang lo lắng, đều cho người đi tìm khắp nơi.”

Bạch Việt bị sự ôn nhu này làm cho giật mình, sau đó vẫn dứt khoát nói: “Hiện giờ ta đang bị hiềm nghi, nếu như đi vậy thì không thích hợp lắm. Vẫn là trước xem xét tình hình của thi thể, không chừng lại có thể tìm được manh mối nào đó?”

Giản Vũ hiển nhiên không tán thành, nhưng Chu Sâm đã chen vào nói: “Giản đại nhân, vừa rồi Bạch tiểu thư khi nhìn thấy gương mặt xanh tím và đôi mắt lồi ra của Vệ đại nhân thì liền biết là chết ngạt, có thể thấy được là người trong nghề, chi bằng, lắng nghe ý kiến của nàng ấy một chút.”

Giản Vũ mặt đầy hồ nghi, nhưng Chu Sâm khẳng định sẽ không nói dối.

Bạch Việt chắc chắn gật đầu, xác thật là người trong nghề. Có người ngoài ở đây, Giản Vũ có muôn vàn nghi hoặc cùng không kiên nhẫn, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Thấy Giản Vũ không phản đối nữa, Chu Sâm lập tức đem sự tình nói qua một lần. Sự thật đơn giản rõ ràng, Giản Vũ nói: “Nói như thế, Vệ đại nhân chết là do trúng độc.”

Bạch Việt lập tức đem nghi vấn trong lòng hỏi: “Nhưng làm sao giải thích được việc đôi mắt ông ấy lồi ra, sắc mặt xanh tím? Mặt xanh tím có thể bị trúng độc nhưng mắt không thể lồi ra như vậy.”

Trong nhất thời mọi người đều trầm mặc, Giản Vũ dừng một chút nói: “Có một khả năng, Vệ đại nhân đầu tiên bị hạ rượu độc, nhưng độc tính không đủ, hung thủ nhìn thấy thế thì bóp cổ ông ấy cho tới chết.”

Bạch Việt lắc lắc đầu.

Giản Vũ có chút bất mãn: “Sao vậy?”

Bạch Việt: “Vệ gia nhiều hạ nhân như vậy, làm sao có thể sau khi hạ độc lại có thể đứng bên cạnh nhìn nạn nhân như vậy. Nếu bị hạ độc mà không chết thì ông ấy nhất định phải giãy giụa lăn lộn, sẽ tạo ra động tĩnh lớn, lúc này hung thủ lại tiến đến bóp cổ cũng không phải quá trắng trợn hay sao, việc này rất dễ bị phát hiện.”

Chu Sâm đồng ý nói: “Bạch tiểu thư nói có lý. Lúc nãy ta ở trong phủ có hỏi qua, Vệ gia nói trước cửa phòng của Vệ đại nhân có hai gia đinh, không nghe thấy động tĩnh gì. Nói cách khác, Vệ đại nhân chết đi cũng không giãy giụa.”

Bạch Việt ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn mặt và cổ của Vệ Thành, đột nhiên nói: “Có thể đưa cho ta một cây ngân châm không?”

Giản Vũ sửng sốt: “Nàng muốn làm gì, không được xằng bậy.”

Bạch Việt nhìn trên cổ trơn nhẵn không có vết thương: “Chu đại nhân, ngân châm thăm hầu, là đi từ trong miệng vào sao?”

“Đương nhiên, không vậy thì như thế nào?”

“Không đúng.” Bạch Việt nói: “Ta có thể nhìn xem ngân châm kia được không?”

Nếu Bạch Việt vẫn là nha hoàn trong phòng bếp kia, Chu Sâm sẽ không liếc nhìn nàng một cái, nhưng hiện tại nàng là vị hôn thê của Giản Vũ. Hơn nữa từ cách nói chuyện của nàng, cũng xác thật không giống nha hoàn, Chu Sâm nghĩ, gật gật đầu.

Chu Sâm sai người mang một cái hộp gỗ lại đây, vừa mới ra, bên trong là các loại công cụ. Ngân châm với nhiều kích cỡ, dao mổ nhiều hình dạng, dùi, cưa, búa, Bạch Việt nhìn thoáng qua: “Chu đại nhân là ngỗ tác à.”

Đây là một bộ công cụ cơ bản nghiệm thi cơ bản của ngỗ tác, tuy rằng thời gian cách nhau ngàn năm có vẻ cũ kỹ, nhưng Bạch Việt vẫn nhận ra được.