Chương 67: Ngày cưới đã định (1)

Kiều Thanh hỏi ngày tháng năm sinh của cô, nói để chuẩn bị xem ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ cho bọn cô.

“Tiểu Miên, chúng ta nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho cháu, tuyên bố với thiên hạ rằng cháu là con dâu nhà họ Kiều của chúng ta!”

Kiều Thanh nói: “Hơn nữa, ông hy vọng hôn lễ này được tổ chức càng sớm càng tốt, nếu như trong tháng này có thể tổ chức được thì các cháu kết hôn ngay nhé, cháu thấy sao?”

“Nhanh như vậy sao?”

Mạch Tiểu Miên ngạc nhiên hỏi.

“Ừ. Kể từ ngày xảy ra chuyện hôm đó, lòng ông vẫn luôn bất an, rất hy vọng có thể thấy Minh Húc kết hôn sớm để ông có thể chấm dứt nỗi lo lắng này.”

Lời nói này càng khiến Tiểu Miên thêm áp lực, cô nói: "Ông nội ơi, cháu có thể hỏi ông một chuyện được không ạ? Tại sao ông lại không đồng ý cho anh ấy cùng Lâm Ngọc ở bên nhau? Nghe nói bọn họ đã yêu nhau hơn mười năm rồi, cho đến hiện tại vẫn chưa bao giờ thay đổi.”

“À, Lâm Ngọc không thích hợp với nó!”

Kiều Thanh cười, nói: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta ông đã không thích rồi. Cảm thấy nếu người phụ nữ này gia nhập vào nhà họ Kiều, có thể sẽ gây ra tai họa, huyết mạch không thuần.”

Nghe nói như vậy, Mạch Tiểu Miên toát cả mồ hôi hột.

Cô đã gặp Lâm Ngọc kia một lần, cảm thấy cô gái này dịu dàng, thuần thục, rất có khí chất, thích hợp làm một người vợ tốt, người mẹ hiền trong gia đình giàu có.

Làm sao giờ phút này lại trở thành một kẻ gieo họa, huyết mạch không thuần vậy chứ?

Tuy nhiên, cô cũng không tiện hỏi nhiều thêm. Hai ông cháu tùy tiện trò chuyện thêm vài chuyện khác rồi sau đó cúp điện thoại.

“Chị Mạch, có người tìm chị!”

Trương Hòa ở bên ngoài gọi vào.

Mạch Tiểu Miên bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy lại là Lâm Khoa.

Tuy nhiên, hôm nay anh ta lại không mặc đồng phục cảnh sát, mà là bộ quần áo bình thường.

Một chiếc áo phông màu xanh đơn giản, quần jean, phối hợp với mái tóc đen vuốt ngược. Trông dáng vẻ anh ta rất sạch sẽ gọn gàng, bớt nghiêm nghị hơn so với trong bộ đồng phục cảnh sát cứng nhắc lúc trước. Vẻ mặt anh ta tươi cười, đôi mắt một mí nhỏ nheo lại tựa như vầng trăng khuyết, giống hệt một sinh viên vừa bước ra khỏi cổng trường đại học vậy.

“Cảnh sát Lâm à, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cô hơi nghi hoặc nhìn anh ta hỏi.

“Bác sĩ Mạch, hôm nay tôi đi nhà sách có tìm thấy một cuốn sách, nghĩ rằng nó sẽ phù hợp với cô, vì vậy tôi đã mua nó cho cô này!”

Vẻ mặt của Lâm Khoa hơi có chút lúng túng ngại ngùng, đưa cuốn sách mới tinh trên tay đến trước mặt cô.

“Cảm ơn.”

Cô đưa tay nhận lấy thì thấy đó là cuốn “Sổ tay pháp y” của Trang Hồng Linh, cuốn sách mà cô đã đọc qua không biết bao nhiêu lần.

“Bác sĩ Trang Hồng Linh là người mà tôi ngưỡng mộ nhất, tôi mong một ngày không xa bác sĩ Mạch cũng có thể trở thành một bác sĩ pháp y như vậy.”

Lâm Khoa nhìn cô nói.

“Cảm ơn.”

Mạch Tiểu Miên lại nói cảm ơn một lần nữa, cũng không nói rằng cô đã có cuốn sách này rồi.

Người ta đã vất vả đến nhà sách mua lại, hơn nữa còn đưa đến tận cửa cho cô, cô cũng không thể từ chối lòng tốt của người ta.

Nhưng lúc này Trương Hòa lại xuất hiện, liếc mắt nhìn lướt qua bìa sách, miệng mồm nhanh nhảu nói: “Chị Mạch, sách này không phải chị có rồi sao? Em thấy chị đã đọc nhiều lần rồi mà!”

Nghe thấy cậu ấy nói lời này, Lâm Khoa bèn quýnh lên, lỗ tai hơi đỏ bừng, vò đầu bứt tóc, ngượng ngùng ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết cô đã có cuốn sách này rồi. Đúng là đầu óc của tôi ngu ngốc quá mà, tôi nên sớm nghĩ ra một bác sĩ pháp y ưu tú giống như cô nhất định đã đọc cuốn sách này rồi chứ, ôi chao.”

“Cuốn sách kia của tôi không biết đã để ở đâu rồi nữa, đang định đi mua một cuốn mới ấy chứ. Bây giờ đúng lúc anh lại đưa đến, thật sự cảm ơn nhé!”

Mạch Tiểu Miên vì để tránh cho anh ta xấu hổ, cũng chỉ có thể nói dối.

Trương Hòa đang định nói vừa rồi cậu ấy vừa mới nhìn thấy cô đọc thì bị cô liếc mắt nhìn, lúc này mới nhận ra mình không nên lắm mồm nữa.