“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra. Pháp y Mạch, cô yên tâm, đây là phạm vi công việc của chúng tôi, không phải phạm vi công việc của cô. Cuối tuần còn phải để cô đến đây làm thêm giờ nữa, thật là vất vả quá. Cô cứ trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Được, vậy tôi đi đây.”
Mạch Tiểu Miên bước ra khỏi tòa nhà xảy ra án mạng, trực tiếp quay về căn hộ nhỏ mà cô thuê ở ngoài mà không phải là về nhà.
Đây là thói quen của cô.
Mỗi lần rời khỏi hiện trường vụ án, cô đều đến căn hộ để tắm rửa, thay quần áo sạch rồi mới về nhà, tránh không mang một vài mùi ô uế về nhà.
Huống chi hôm nay cô cũng không muốn trở về, tránh cho mẹ cô lại dài dòng.
Trở lại căn hộ, cởi bỏ quần áo, xả mạnh nước vòi sen để chà sạch thân thể, sau đó nằm trong bồn tắm ngâm tinh dầu thơm, nhẹ nhàng cọ rửa.
Giống như chỉ có thế mới có thể gột rửa phần nào mùi ô uế do người chết mang đến trên người cô.
Điện thoại di động lại dồn dập vang lên …
Cô để điện thoại ở bên ngoài để nằm hưởng thụ một cách vô cùng thoải mái. Cô nghĩ rằng chắc không có chuyện gì đâu, nhất định là mẹ lại muốn cô về nhà để dài dòng nên mặc cho nó vang lên…
Ai ngờ rằng, chuông điện thoại liên tục vang lên ba lần mà vẫn không ngừng, cô cũng không thể bình tĩnh được nữa, lo lắng có chuyện gì khẩn cấp, vội vàng đứng dậy khỏi bồn tắm, tùy tiện mặc áo choàng tắm vào, chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Nhưng không ngờ do cô chạy quá nhanh, sàn phòng tắm lại vô cùng trơn trượt, vô ý trượt chân ngã, mặt úp xuống đất, trực tiếp đập đầu cùng mũi miệng với sàn nhà, đau đến chảy cả nước mắt.
Điện thoại di động vẫn đổ chuông, cô đành phải lầm bầm bò dậy đi nghe điện thoại…
Không phải mẹ gọi đến mà là Kiều Minh Húc.
Cô giận dữ nhấn nút nghe, nói: “Anh Kiều, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện!”
Giọng Kiều Minh Húc có chút lạnh lùng, nói: “Cô lấy tiền của tôi rồi thì cũng nên giúp tôi làm việc.”
“Anh muốn tôi làm chuyện gì?”
Mạch Tiểu Miên xoa bóp cái mũi đang chảy máu vì mới vừa bị va chạm, không vui hỏi.
“Cô lập tức gọi cho ông nội của tôi, nói cho ông ấy biết cô tuyệt đối sẽ không kết hôn với tôi!”
Kiều Minh Húc hơi bực mình nói: “Ông ấy đang uy hϊếp muốn tôi chia tay với Lâm Ngọc rồi kết hôn với cô!”
“Được, cho tôi số di động.”
Mạch Tiểu Miên thật sự không muốn dính líu gì đến nhà bọn họ cả, lại càng không muốn kết hôn với Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc cho cô số điện thoại di động rồi cúp máy.
Trước tiên Mạch Tiểu Miên cầm máu mũi, sau đó bôi thuốc lên vùng môi bị thương, lau khô tóc và người, mặc quần áo ở nhà rồi lập tức ấn số di động của Kiều Thanh.
“Xin chào, có phải là ông Kiều không ạ?”
“Cháu là Mạch Tiểu Miên tiểu thư sao?”
Mạch Tiểu Miên còn chưa nói tên họ thì Kiều Thanh đã đoán được là cô.
“Đúng vậy, thật ngoài ý muốn, lỗ mãng làm phiền ông rồi. Tuy nhiên cháu chỉ muốn nói một chuyện, ông Kiều à, tuy rằng cháu cứu ông, nhưng mà ông không cần phải dùng hôn sự của cháu trai để báo đáp cho cháu đâu, phần hồi báo này thật sự quá lớn, cháu không thể tiếp nhận được.”
“Tiểu Miên à…”
Kiều Thanh lần này không khách sáo gọi cô là Mạch Tiểu Thư, mà trực tiếp gọi tên thân mật là Tiểu Miên, ông nói: “Ông đây cũng không phải là báo đáp gì cả, mà là cảm thấy cháu vô cùng thích hợp với Minh Húc nhà ông. Minh Húc nhà ông cũng vô cùng thích hợp với cháu, hai đứa cháu ở chung một chỗ mới có thể chân chính có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
“Ha ha”
Mạch Tiểu Miên cười đáp: “Cháu không biết làm cách nào mà ông lại có thể kết luận như vậy. Tuy nhiên cháu tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ấy đâu! Mong ông sau này đừng nhắc lại nữa!”