“Vô tình đứng lên thôi, không muốn nói cho anh ngay lập tức vì muốn chờ anh về cho anh một niềm vui bất ngờ.”
Mạch Tiểu Miên ôm cổ anh, vô cùng xúc động nói, “Trước đó, em rất sợ em không thể đứng lên được nữa, trở thành gánh nặng của anh mãi.”
“Heo ngốc, từ trước tới nay em chưa bao giờ là gánh nặng của anh.”
Kiều Minh Húc trách mắng: “Sau này không được nói như thế nữa, anh sẵn lòng gánh vác tất cả mọi thứ vì em.”
“Ừm, em cũng sẵn lòng gánh vác tất cả mọi thứ vì anh.”
Mạch Tiểu Miên cảm động gật đầu.
Mặc dù hai bọn họ chưa từng nói lời yêu.
Nhưng, chỉ câu này thôi đã vượt xa khỏi câu anh/em yêu em/anh, càng có ý nghĩa hơn anh/em yêu em/anh, càng ấm áp hơn.
Hơn nữa, trong cuộc sống sau này, bọn họ luôn cố gắng thực hiện lời hứa này, mặc cho mưa gió có to hơn nữa.
Gió mát, hôm nay Mạch Tiểu Miên bị rút mất 600ml máu thấy lạnh nên hắt hơi một cái.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Kiều Minh Húc nói với cô.
“Ừm.”
Mạch Tiểu Miên cúi đầu muốn nhặt giày của mình lên để xỏ vào lại bị Kiều Minh Húc lấy trước.
“Ngồi xuống đi, anh xỏ giày cho em.”
Kiều Minh Húc cầm giày nói với cô.
“Để em tự đi.”
Mạnh Tiểu Miên giơ tay muốn cầm lấy giày.
Kiều Minh Húc ấn cô ngồi xuống ghế rồi ngồi xổm xuống.
Cầm một chân cô trong tay.
Vì vừa nãy giẫm đất nên tất trắng hơi bẩn, hơn nữa còn có mùi nhất định.
Kiều Minh Húc không chê ghét gì cả, xỏ giày rồi buộc chặt dây giày cho cô.
Xỏ xong một chiếc thì xỏ nốt cái còn lại.
Sau đó, anh ngồi xổm trước mặt cô nói: “Nào, anh tiếp tục cõng em về nhà.”
“Em tự đi được rồi, không cần anh phải vất vả.”
Mạch Tiểu Miên hơi ngượng ngùng nói.
“Cõng vợ không vất vả, vả lại, em nhẹ đến mức chỉ còn bộ xương thôi, cõng trên lưng mà như không cõng. Hơn nữa, anh rất thích cảm giác cõng em.”
Kiều Minh Húc dừng một chút, bổ sung một câu: “Lúc cõng em, anh có cảm giác cõng toàn bộ thế giới.”
Nhất thời Mạch Tiểu Miên không hiểu ra ý anh, thầm nói: “Anh đang nói xa nói gần bảo em nặng đó hả?”
“Ừ, em rất nặng.”
“Hừ!”
“Không phải cân nặng cơ thể mà em ở trong trái tim anh rất nặng, rất nặng, một khi không còn em, có lẽ anh sẽ bay lên, không tìm được điểm dừng chân mất.”
“Cảm ơn anh đã nhìn em thành dáng vẻ nặng như thế.”
Mạch Tiểu Miên hoàn toàn bị câu nói này của anh làm cho cảm động.
Cô nằm sấp trên lưng anh.
Kiều Minh Húc nâng hai chân cô, đứng dậy, bỗng hát một câu rất buồn cười: “Tôi cõng a cõng, tôi cõng í cõng, tôi cõng em gái về nhà!”
“Ha ha…”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được bật cười khanh khách.
Cô không ngờ anh lại hát kiểu bài hát này, cô cũng cố ý nói: “Anh bóp méo lời bài hát của người ta rồi, phải là ôm cái nào, ôm cái nào, ôm một em gái lên kiệu hoa…”
“Đó là em rập khuôn, không phù hợp với hoàn cảnh, cho đánh giá kém!”
“Được được được, anh rất thức thời, cho đánh giá tốt!”
“Có thưởng chứ?
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh: “Đã thưởng!”
“Tạ ân điển của nương nương!”
Kiều Minh Húc dí dỏm nói, sau đó vui vẻ bước nhanh chân hơn cõng Mạch Tiểu Miên về Hoàng Uyển.
Dì Trương nhìn thấy, khó hiểu nhìn Mạch Tiểu Miên, trong ánh mắt đó tràn đầy nghi vấn: “Chẳng lẽ cô vẫn chưa nói cho cậu chủ biết?”
Mạch Tiểu Miên bật cười, tụt xuống khỏi lưng Kiều Minh Húc.