Về cách đối xử với cô, Mạch Đồng Đồng vẫn còn chút thờ ơ.
Nhưng sau khi nghe thấy chuyện có liên quan đến Phùng Quang Hiển, thì trái tim hơi rung động.
“Chị, xin chị đừng nói cho anh Quang Hiển biết chuyện em đi ra ngoài hầu trà!”
Mạch Đồng Đồng căng thẳng nắm góc áo Tiểu Miên, nóng nảy đến mức sắp ứa nước mắt.
“Đồng Đồng, chị sẽ không nói với Quang Hiển, nhưng em phải biết anh ấy là người lăn lộn trong giới này, còn có chuyện gì không truyền được đến tai anh ấy chứ?”
Mạch Tiểu Miên nhìn cô ấy, tiếp tục khuyên bảo: “Nếu em không làm người khác sẽ không nói được. Đồng Đồng, chị mong em có thể nghe chị và làm theo những lời em đã nói hôm nay.”
“Dạ chị, em hứa sẽ nhớ kỹ, chỉ cần chị đừng nói với anh Quang Hiển!”
Mạch Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Mạch Tiểu Miên thấy cô ấy vẫn chỉ quan tâm đến cái nhìn của Phùng Quang Hiển với mình, chứ không phải thật sự kiểm điểm cách làm của bản thân cô ấy có đúng hay không, cô không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy hơi lo lắng.
Có điều chuyện này không thể nóng vội, chỉ có thể giải quyết từ từ.
Có lẽ, chuyện lần này là cô ấy tạm thời lạc lối.
Mẹ Mạch đứng ngoài cửa gọi ra ăn cơm.
“Chị, cũng nhớ đừng nói với cha mẹ.”
Mạch Đồng Đồng khẽ nói.
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Chỉ cần con người cần có lòng tự trọng, còn biết kiêng dè cái nhìn của người khác với mình thì vẫn còn thuốc chữa.
Người một nhà ngồi quanh bàn ăn.
Cảm giác này với Mạch Tiểu Miên mà nói thì đã rất lâu rồi.
Cho dù kỹ năng nấu nướng của mẹ không bằng thím Trương, nhưng mà hương vị mẹ nấu làm cô thấy vô cùng quen thuộc và hưởng thụ.
Mẹ Mạch không ngừng gắp đồ ăn cho cô, khuyên cô ăn nhiều vào.
“Mẹ, nhìn mẹ kìa, mẹ làm vậy sẽ khiến người ta cảm thấy con ở nhà họ Kiều ăn không đủ no, còn bị ngược đãi nữa đó!”
Mạch Tiểu Miên nhìn cái chén đã bị chất đầy thức ăn, nói với giọng bất lực.
“Ha ha, là mẹ sai! Thấy con ốm như vậy, sắc mặt còn tái nhợt, vì thế mới muốn con ăn nhiều một chút. Nếu con có thể mập lên mười ký nữa thì tốt quá!”
Mẹ Mạch đau lòng đưa tay xoa khuôn mặt của cô: “Hôm qua mẹ thấy sắc mặt con còn hồng hào, sao hôm nay đã trắng bệch như vậy rồi? Có phải đi làm quá vất vả hay không? Mẹ nói này Tiểu Miên, cũng đâu phải con rể Kiều không nuôi nổi con, con còn đi làm bạt mạng như thế làm gì chứ? Đúng là tự chuốc khổ vào thân!”
“Con rể Kiều dù có tiền thì cũng là tiền của nó, tôi cảm thấy Tiểu Miên nên có công việc của mình mới là tốt nhất.”
Cha Mạch ngồi bên cạnh nói :”Bà xem mấy cô mấy bà ngày nào cũng chơi bời lêu lổng trong khu nhà đi, cuộc sống mỗi ngày quá rảnh rỗi nhàm chán không nói, về nhà còn phải cẩn thận nhìn sắc mặt chồng mà sống. Cho dù chồng có nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài cũng chẳng dám than thở một tiếng, bởi vì một khi ly hôn thì không có khả năng tự kiếm sống, làm gì cũng không được, chỉ có thể bị người khác khống chế. Cho nên Tiểu Miên à, cha hoàn toàn ủng hộ con tiếp tục làm việc!”
“Cha nói nay lắm!”
Mạch Tiểu Miên giơ ngón tay cái lên: “Kiến thức của đàn ông quả nhiên xa rộng hơn phụ nữ!”
“Được, hai cha con nhà ông cấu kết với nhau ức hϊếp phụ nữ tóc dài não ngắn như tôi đúng không!”
Mẹ Mạch bất mãn trợn mắt: “Chuyện công việc mẹ không phản đối, cái mẹ phản đối đó là công việc pháp y, cả ngày đều ở cùng người chết, hơn nữa còn là chết một cách bất bình thường, con không chê nó buồn nôn nhưng con rể Kiều cũng thấy ngại đó. Bảo con rể Kiều đổi cho con một công việc nhàn rỗi, hoặc là đến công ty nó làm thư ký hay trợ lý gì đó, sẵn đó giám sát nó một chút, miễn cho nó bị người phụ nữ khác cướp mất. Con phải biết rằng phụ nữ bây giờ chỉ cần nhìn thấy ai có chút tiền, cho dù là ông già hói đầu còn xấu hơn cả cha con cũng đều tìm mọi cách quyến rũ, huống chi con rể Kiều nhà chúng ta vừa có tiền vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai, lại còn tốt như thế!”