Mạch Tiểu Miên đang nhìn quanh nhà hàng, tìm người đàn ông cầm bông hồng đỏ làm tín hiệu mà mẹ nói. Cuối cùng cô đã nhìn thấy động tác của Kiều Minh Húc.
Một người đàn ông vô cùng đẹp trai lịch lãm trong chiếc áo sơ mi màu đen, anh đang cúi đầu dịu dàng ngửi một bông hồng màu đỏ đang nở rộ …
Cảnh tượng này khiến trái tim của cô như bị ai đó kéo mạnh, vô thức rung động …
Cô thực sự không ngờ, lần này mẹ của cô lại khá tinh mắt, dụ được một người đàn ông tuyệt vời như vậy đến buổi xem mắt với cô.
Nhìn về phía người đàn ông mặc áo trắng bên cạnh, cũng thuộc dạng cực kỳ đẹp trai tỏa nắng.
Hai người đàn ông đẹp trai này ở đó, làm cho các cô gái trẻ xung quanh nhà hàng đều dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào…
Mạch Tiểu Miên đã từng nhìn thấy rất nhiều thi thể xấu xí thê thảm, hoặc là thi thể bị cắt xén, vì vậy đối với ngoại hình của một người đã dần trở nên tê liệt. Tuy nhiên hai soái ca trước mặt vẫn làm cho đôi mắt cô sáng rực lên.
Điều làm cô cảm thấy có ấn tượng tốt là ý thức về thời gian của đối tượng xem mắt. Anh ta thực sự đã ở đây đợi cô trước nửa tiếng đồng hồ, mặc dù bên cạnh có mang theo một kỳ đà cản mũi.
Tuy nhiên, chuyện này có thể hiểu được.
Trước đây, khi Diệp Mai còn ở Trung Quốc, mỗi lần bị mẹ ép đi xem mắt, cô ấy vẫn luôn âm thầm rủ Diệp Mai đi cùng.
Cô hít một hơi thật sâu, bước nhanh tới trước bàn của hai người đàn ông kia, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cẩn thận, nhìn Kiều Minh Húc hỏi: “Xin chào, tôi là Mạch Tiểu Miên, anh có phải là anh Trần Diệp Thu không?”
Kiều Minh Húc nhìn vào ánh mắt của cô, đầu tiên có hơi ngạc nhiên, sau đó lại hiện ra vẻ khinh thường chế nhạo.
Anh cho rằng đây là một loại thủ đoạn để cô gái này cố tình dây dưa với anh.
Vừa rồi mới nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười lạnh lùng trong trẻo của cô gái này vốn còn có ít ấn tượng tốt, cho rằng cô cùng những người phụ nữ nông cạn kia không giống nhau.
Nhưng không ngờ, hóa ra lại là một kẻ giả bộ, còn sử dụng loại thủ đoạn thấp kém này với anh nữa chứ.
“Anh Trần Diệp Thu? Ha ha, cô Mạch à, hình như cô đã nhầm anh ấy với người khác rồi?”
Phùng Quang Hiển ở bên cạnh nheo đôi mắt đào hoa tà mị nhìn Mạch Tiểu Miên một cách thích thú, nói: “Có lẽ đây là cách để cô làm quen với chúng tôi? Nhưng loại thủ đoạn này của cô tôi đã dùng rất nhiều lần rồi. Không còn vui nữa đâu, cơ mà, nhìn cô có vẻ xinh đẹp nên tôi có thể đồng ý với cô. Tôi tên là Phùng Quang Hiển.”
Nếu Mạch Tiểu Miên có thể trở thành một bác sĩ pháp y giỏi, nhất định cô cũng phải có một đôi mắt sắc bén.
Tuy nhiên, sự sắc bén này của cô chủ yếu là để xác định thương tích trong việc khám nghiệm tử thi, còn đối với người sống thì khả năng quan sát còn hơi kém.
Nhưng dù tệ hơn nữa thì cô vẫn có thể nhìn thấy sự chế nhạo trong đôi mắt của hai người đàn ông trước mặt cô này.
Chuyện này khiến lòng cô có chút buồn bực, muốn xoay người rời đi.
Nhưng nghĩ đến những gì mà cha mẹ cô đã phải chịu đựng, bởi vì hàng tồn kho là cô đã quá lâu không ai thèm lấy nên cô chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải thực hiện cam kết nhất định kết hôn trong năm nay.
Còn về tình yêu …
Hô hô, đã bị cô ném xuống biển từ lâu rồi.
Nhớ Vương Phi đã từng nói một câu, dù sao đàn ông cũng không đáng tin, còn không bằng chọn một người đẹp trai vậy!
Người đàn ông trước mặt này từ góc độ ngoại hình hay khí chất đều thuộc hàng tốt nhất. Hai người bọn họ hùa với nhau sao, không thành vấn đề.
Cô lấy từ trong túi ra danh thϊếp mẹ cho cô, đưa đến trước mặt Kiều Minh Húc, nói: “Đây là danh thϊếp của anh đúng không? Tôi tên là Mạch Tiểu Miên, là mẹ tôi hẹn anh làm đối tượng xem mắt, không phải cố ý muốn bắt chuyện gì cả.”
Kiều Minh Húc cũng không thèm nhìn tấm danh thϊếp kia, không hề lên tiếng.