Khi Kiều Khê đang suy nghĩ, Arlene nói: “Nhưng hồ đó rất nguy hiểm, tiểu Tứ từng bị cá ở đó cắn, cuối cùng không chữa được và đã mất.”
Câu nói của Arlene khiến không khí trở nên căng thẳng. Sau một thoáng im lặng, Kiều Khê nói: “Mùa đông sắp đến, chúng ta cần dự trữ thêm thức ăn. Sau khi lưới đánh cá được làm xong, tôi sẽ nhờ Lộ Trạch dẫn mọi người đi.”
“Dẫn mọi người đi đâu?” Kiều Khê vừa dứt lời, giọng nói trầm ấm của Lộ Trạch vang lên.
Kiều Khê quay đầu lại thì thấy Lộ Trạch đang tiến tới. Anh có dáng người thẳng tắp, bước đi vững vàng, khí chất hiên ngang, mái tóc ngắn màu vàng kim của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp hơn nhiều so với các nam thần trên màn ảnh.
Nhưng Kiều Khê không bị sắc đẹp mê hoặc, cô chỉ ngỡ ngàng trong giây lát rồi nhanh chóng thu hồi tâm trí, cười giải thích: “Chúng tôi muốn đi đánh cá. Carter nói cách đây 50 km có một hồ nước ngọt, cá bên trong ít nhất cũng 50 cân. Chúng tôi muốn bắt một ít về, nhưng trong hồ có sinh vật rất hung mãnh, nên muốn nhờ anh dẫn mọi người đi.”
Lộ Trạch nhướng mày: “Khi nào xuất phát?”
“Khi làm xong lưới đánh cá.” Kiều Khê nói: “Cũng khoảng vài ba ngày nữa.”
“Được.” Lộ Trạch nói: “Tôi sẽ đi kiểm tra xung quanh xem có Truyền Tống Trận nào của đám địa tinh còn sót lại không.”
Thấy Lộ Trạch định rời đi, Kiều Khê vội hỏi: “Anh không ăn sáng xong rồi hãy đi sao?”
Nghe vậy, Lộ Trạch dừng bước: “Không ăn.” Nói xong, anh tiếp tục đi ra ngoài lãnh địa.
Thấy vậy, Kiều Khê chạy theo nói: “Để tôi làm bữa sáng, anh chờ chút, tôi sẽ gói một ít mang theo để anh ăn trên đường.”
Lộ Trạch mím môi: “Không cần.”
“Vậy anh mang theo trữ vật không gian đi, trên đường săn gϊếŧ quái vật cũng cần nơi để cất trữ.” Nói rồi, Kiều Khê đưa trữ vật không gian cho Lộ Trạch.
Biết Kiều Khê cũng có một trữ vật không gian tương tự, Lộ Trạch không nói gì, chỉ nhận lấy túi trữ vật.
Kiều Khê tiễn Lộ Trạch đến rìa lãnh địa rồi dừng lại: “Trên đường cẩn thận, trở về sớm nhé.”
“Ừ.” Lộ Trạch đáp nhẹ, rồi bước chân dài rời đi.
Đi rất xa, Lộ Trạch vẫn còn thấy bóng dáng Kiều Khê. Trước kia, khi nhận nhiệm vụ, chưa bao giờ có ai đi theo anh lải nhải như vậy. Đây là lần đầu tiên, cảm giác này cũng không tệ.
Kiều Khê đứng ở rìa lãnh địa, không phải để nhìn theo Lộ Trạch rời đi, mà là để kiểm tra tình hình xung quanh lãnh địa.
Rìa lãnh địa đầy những mũi tên rơi vãi, điều này chứng tỏ có quái vật lui tới, nhưng chưa bị xe nỏ bắn trúng. Kiều Khê đi quanh lãnh địa một vòng, không phát hiện ra bất kỳ dã quái nào, chỉ có thể nhặt lại những mũi tên rơi vãi và đặt lại vào xe nỏ.
Sau khi trở về lãnh địa, Kiều Khê gọi Arlene đến giúp mình làm bữa sáng. Từ giờ công việc trong lãnh địa sẽ ngày càng nhiều, Kiều Khê chắc chắn không có thời gian nấu ăn. Arlene là một đầu bếp sơ cấp có thiên phú nấu nướng, vậy nên Kiều Khê định truyền lại công việc nấu nướng cho cô.
Bữa sáng là mì sợi, Kiều Khê giao việc cán bột cho Arlene, còn cô thì mở trò chơi hệ thống để nhắn tin cho Tô Vũ Đình.
Giao dịch giữa Kiều Khê và Tô Vũ Đình diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi giao dịch hoàn thành, Arlene cũng đã nấu xong mì. Mì được nấu bằng nước canh thịt đã hầm từ hôm qua, nấu cả ngày lẫn đêm, nước canh đặc biệt thơm ngon, khiến Kiều Khê không nhịn được mà chảy nước miếng.