“Ân, ngươi đã lái xe một ngày dài, ngủ đi, ta đi gác đêm cho!” - Điền Nhiễm ôm ấp trường đao trong l*иg ngực, nói với La Mãn Lâu, thời điểm chạy xe trên đường nàng được nghỉ ngơi nhiều nên không thấy mệt chút nào.
“Được rồi, ta ngủ đây, có việc gì liền kêu ta nhé”
Từ chỗ ngồi phía sau xe, La Mãn Lâu đem áo khoác kéo lại đây và trùm kín trên người, đôi mắt vừa nhắm một cái liền ngủ say. Hôm nay nhiều sự tình xảy ra như vậy, cô ấy đã sớm muốn được nghỉ ngơi lấy lại sức.
Sau khi La Mãn Lâu ngủ, Điền Nhiễm xuống xe tuần tra một vòng, vô ý phát hiện được mấy con tang thi thì giải quyết nhanh gọn, liền trở về ngồi trong xe. Chung quanh xuất hiện tình huống nguy hiểm không phải là quá lớn, vì thế trầm mặc đem ý thức tiến vào không gian tu luyện tiếp.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm La Mãn Lâu tỉnh lại, quay sang thì nhìn thấy Điền Nhiễm ngồi ghế phụ đang nhắm mắt, cho rằng nàng vẫn ngủ say. Vì thế đem áo khoác trên người đưa tới, tính toán muốn đắp lên cho nàng, chỉ là ngay khi nghe tiếng động đậy một chút, Điền Nhiễm cũng đã tỉnh lại.
“Ngươi đã tỉnh rồi sao, chúng ta vào thôn này đi, thời điểm vừa qua ngày mới, ta đã đi phía trước nhìn thử, đây là một cái thôn nhỏ, chỉ có khoảng chừng hai mươi hộ dân sinh sống, nếu có tang thi, chúng ta vẫn dễ dàng có thể một hơi dọn sạch thôn!” - Điền Nhiễm trong mắt thanh sảng, không có bộ dáng ngái ngủ.
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi thôi” - La Mãn Lâu gật gật đầu, vỗ vỗ gương mặt mình vài cái, giẫm chân ga, lái về hướng thôn xóm kia. Đường nhỏ tiến vào thôn xóm có chiều rộng vừa vặn đủ một chiếc xe bán tải, xe vừa đi qua, hòn đá nhỏ rải rác trên mặt đường liền cùng lốp xe phát ra thanh âm cọ xát.
“Kỳ quái, như thế nào lại không hề có tang thi?”
Trong lòng Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu lập tức nâng lên cảnh giác, xe các nàng dừng hẳn ở cửa thôn, thế mà lại nhìn không thấy một con tang thi nào. Hơn nữa, nếu chung quanh không có tang thi tồn tại, vậy chỉ có một nguyên nhân, tang thi nơi này đã bị người nào trước đó dọn dẹp sạch sẽ rồi.
“Đứng lại, các ngươi là người nào, như thế nào lại tới trong thôn của chúng ta?”
Liền ngay tức khắc mà hai người chuẩn bị bước vào thôn, từ hai ngôi nhà nằm chung quanh trước mặt lại trào ra bảy tám cái thôn dân hùng hổ, mỗi một người trên tay đều cầm cái cuốc hoặc nông cụ nào đó.
“Đại thúc, hai chị em chúng ta đi ngang qua thôn này, muốn tìm cái địa phương thuận tiện nghỉ ngơi một chút” - La Mãn Lâu khách sáo hướng đến vị đại thúc trung niên đứng ở giữa, đi qua.
“Bác Lưu, chúng ta đem các nàng đuổi ra đi, nói không chừng thời điểm các nàng tiến vào đã dẫn theo quái vật đi phía sau” - Một người phụ nữ đứng bên cạnh mang vẻ mặt bất mãn nhìn hai người mà nghi vấn.
Bất quá ngay khi người kia vừa thốt ra lời này, thôn dân quanh đó cũng đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người, sợ các nàng thật sự dẫn quái vật tiến vào.
“Mọi người yên tâm, trên đường chúng ta không hề gặp được bất kỳ tang thi nào, tự nhiên cũng sẽ không đem chúng nó mang đến đây!” - La Mãn Lâu xua xua tay, khẳng định chắc nịch với mọi người.
“Đúng vậy đại thúc, chúng ta chỉ đơn giản là tìm một chỗ nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ không cho thôn xóm thêm phiền toái, thỉnh ngài yên tâm!” - Điền Nhiễm cũng đối với Bác Lưu nói thêm vào, xem ra người này là người đứng đầu trong thôn.
Bác Lưu nhìn các nàng liếc mắt một cái, đang suy tư tính chân thật qua từng ý tứ các nàng nói chuyện, nếu thật chỉ là vì muốn nghỉ ngơi mấy ngày, mà lại đem hai cô gái trẻ tuổi các nàng đuổi ra đi, thật sự có chút tàn nhẫn.
“Mọi người an tĩnh một chút nào!” - Bác Lưu quay ra sau, mở lời với mọi người.
“Nếu chỉ là nghỉ ngơi mấy ngày, như vậy liền vào đi, bất quá chúng ta sẽ không cung cấp bất luận đồ ăn gì đâu!” - Bác Lưu thở dài nói với hai người như vậy, thực sự rất khó được nhìn thấy hai người bình thường từ bên ngoài vào đây. Trong lòng ông ấy có mong muốn về việc hiểu biết một chút tình huống ở ngoài kia, không biết con trai của ông bây giờ thế nào rồi.
“Cảm ơn bác Lưu, cảm ơn mọi người, các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không đem thêm bất kỳ phiền toái gì cho các ngươi đâu!” _ Điền Nhiễm lộ ra một nụ cười tươi thâm tình đối với mọi người mà nói.
“Các ngươi liền trụ lại căn nhà này đi, lão Lưu đã biến thành quái vật ăn người, con gái lão cũng không có trở về, nếu các ngươi không sợ thì vào ở đi” - Bác Lưu chỉ chỉ về căn nhà phía trước, thoạt nhìn nó có vẻ không tồi nói. Căn nhà này trong thôn cũng coi như là khang trang, nếu không phải các thôn dân ghét bỏ đã có người chết bên trong đen đủi, sớm đã có người dọn vào ngay, sao có thể lưu đến lượt các nàng.