“Đó là điều đương nhiên rồi, mỹ nhân của ta!”
Lâm ca vốn đã một lúc lâu nhìn lén quá trình La Mãn Lâu mặc quần áo, cho nên trên người nàng có giấu vũ khí hay không hắn đều rất rõ ràng. Lúc này mỹ nhân đã có ý ỷ vào bản thân, hắn ta ngay lập tức thuận thế, liền đem người ôm sát trong lòng ngực.
La Mãn Lâu uyển chuyển không ngừng đốt lửa ở trên người đàn ông, hai mắt cô ấy cong cong lộ ra tia vui ý. Mà giờ phút này, Lâm ca đã bị La Mãn Lâu khıêυ khí©h cho ngứa tâm can đến mờ mắt, nên không hề chú ý tới trong mắt La Mãn Lâu chợt lóe một tia sát ý thâm trầm.
Đôi tay nhỏ trắng nõn của La Mãn Lâu hướng lên trên theo ngực anh Lâm vuốt ve, người đàn ông kia híp mắt thoải mái hưởng thụ giờ khắc "nhuyễn ngọc trong ngực", lại không biết chính là giờ khắc Tử Thần càng ngày càng gần chính mình.
Răng rắc!
Thời điểm đôi tay cô ấy vươn lên ngang cổ anh Lâm, đột nhiên nhanh chóng quặp bàn tay lại, trực tiếp đem đầu anh Lâm vặn gãy.
La Mãn Lâu đem toàn bộ thân người ném vứt trên mặt đất, Lâm ca đến chết cũng không biết chính mình chết như thế nào, bởi vì một khắc kia khi hắn ta chết, ánh mắt hắn đều mang thần sắc hưởng thụ, chết không nhắm mắt.
“Tiểu Nhiễm, ta vừa mới gϊếŧ người, liệu ngươi có cảm thấy sợ ta không?” - La Mãn Lâu nhặt lên khẩu súng nằm trên mặt đất, sau đó ung dung đi đến bên người Điền Nhiễm hỏi.
“Ta biết rõ, nếu hắn không chết, nói không chừng chính là chúng ta sẽ là người phải chết” - Ánh mắt Điền Nhiễm kiên định, nhìn La Mãn Lâu có chút bông đùa.
“Ân, chúng ta mau đi thôi, nơi này đã không còn an toàn nữa” - La Mãn Lâu nhìn nhìn chung quanh, thời điểm người nam nhân này tới, chỉ sợ không chừng đã dẫn theo tang thi.
“Uhm, mau đi nhanh”
Cũng bởi vì vừa mới tự tay gϊếŧ người, vốn dĩ tâm tình hai người đang tốt nhưng hầu như đã bị phá hỏng không còn gì. Vì thế này một đường đi này trở nên dị thường trầm mặc.
Chợt nhớ lại, vốn dĩ khi thấy người nọ ngã xuống trên mặt đất đầy máu me và cơ thể dần trở nên lạnh băng, Điền Nhiễm cho rằng chính mình đã sớm tiếp thu hết thảy những điều này. Nhưng giờ đây, nàng mới phát hiện rằng bản thân vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hết, bởi vì thời khắc nam nhân kia ngã xuống, trong lòng nàng thật sự đã run lên, từ đáy lòng lại nứt ra một khe hở mang theo sự yếu đuối.
Thời điểm trước kia gϊếŧ tang thi, nàng xác định rõ chúng nó đã không phải là con người, chỉ là thân thể vô hồn bị virus thao túng, gϊếŧ chúng nó cũng giúp giải thoát cơ thể kia khỏi đau khổ dày vò. Ôm tâm tình như vậy, Điền Nhiễm mới có thể không chút do dự nào hướng đến tang thi chém xuống.
Chỉ là khi thời điểm giáp mặt với đồng loại con người, thực sự phải nói là nàng không thể xuống tay một cách dứt khoát được. Nàng sẽ không cho phép bản thân mình hành xử yếu đuối như vậy nữa, nàng phải trở nên kiên cường hơn nữa, cường đại, sẽ không nương tay với bất luận tang thi hoặc người nào dám xúc phạm bản thân hay người mà mình lưu tâm bảo hộ.
Hiện tại nàng có La Mãn Lâu che chở, sau này nàng hy vọng cũng có khả năng bảo hộ cô ấy, dù cho cô ấy không ỷ vào dựa dẫm hay cần nàng bảo vệ thì nàng vẫn nguyện ý làm vậy.
Thế giới trong tiểu thuyết này chính là như thế, cường giả thì sinh tồn. Không chỉ là tang thi khủng bố, có khi nhân loại so với tang thi còn muốn khủng bố hơn, muốn sống sót, nàng cần thiết đem cỗ yếu đuối trong lòng kia khoá chặt lại để tiến lên trước.
Trong TV cùng tiểu thuyết mà nàng từng xem nhiều lần, nhiều nhân vật bởi vì trong nháy mắt do dự mà đánh mất mạng sống, chỗ nào cũng có thể xảy ra, nàng tuyệt đối sẽ không trở thành nhân vật ngu ngốc kia, nàng muốn ở thế giới này sống sót đến cuối cùng.
Thẳng đến khi sắc trời hoàng hôn buông xuống, hai người mới chậm rãi từ trong núi rừng đi ra.
Lôi chiếc xe ra từ trong không gian, hai người lúc này mới bắt đầu lái xe, tựa như đuổi theo tốc độ của bóng tối rũ xuống, đêm nay muốn được ngủ chỉ sợ là không có khả năng!
Một hồi đến tận đêm khuya, hai người mới nhìn thấy không ít ruộng bậc thang ở ven đường. Nếu đã có đồng ruộng, như vậy chắc chắn gần đây sẽ có thôn làng, hai người lập tức lên dây cót tinh thần, bởi vì chung quanh ruộng bậc thang không chỉ có mỗi thôn trang mà sẽ còn có tang thi.
“Đêm nay liền ở tại đây nghỉ ngơi đi, ngày mai vào thôn xem xét sau cũng được” - La Mãn Lâu phóng ánh mắt ra xa, thấy được phía trước thưa thớt vài căn nhà của thôn xóm lộ ra dưới ánh trăng sáng.