Chương 19

“Ta còn tưởng rằng tên của ta kêu là Mập Mạp đấy! Ngươi cứ gọi ta Điền Nhiễm là được”

Đến tận giờ, nữ nhân này mới nhớ ra phải hỏi tên của nàng.

“Tiểu Nhiễm, sau này ta liền kêu ngươi là Tiểu Nhiễm đi, thoạt nhìn có vẻ tuổi ta lớn hơn ngươi, tên ta là La Mãn Lâu, sau này ngươi có thể kêu ta là chị Mãn Lâu a”

La Mãn Lâu cười nói.

“Đúng rồi, Tiểu Nhiễm ngươi như thế nào lại không cùng quân đội đồng loạt rút lui vậy?”

La Mãn Lâu lại là có chút tò mò, đại đa số người dân trong thành đều cùng quân đội rút lui hết cả.

“Ngươi không phải cũng giống như ta sao?”

Điền Nhiễm khóe miệng giật giật, chẳng lẽ nàng phải nói thẳng ra là do tu luyện quá mức tập trung nên đã quên sao?!

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều giống nhau”

Ngữ khí La Mãn Lâu có chút khô khốc.

Điền Nhiễm quay đầu qua phương hướng của La Mãn Lâu nhìn thoáng qua, nàng vừa rồi trong giọng nói La Mãn Lâu chính là nghe ra hận ý vô cùng chua xót.

“Tục ngữ nói rất đúng a, phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn tới là từng người chạy đi” La Mãn Lâu đôi mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ lại không biết bay đi đâu mất.



“Nếu ngươi cảm thấy thoải mái tâm sự, ta nguyện ý làm người lắng nghe”

Điền Nhiễm nhìn La Mãn Lâu một lúc rồi nói.

“Tiểu Nhiễm, kỳ thật lần này, ta cùng chồng vừa mới kết hôn xong, liền tới nơi này hưởng tuần trăng mật, chưa từng nghĩ đến việc virus sẽ bùng nổ, sau đó mạt thế cũng không biết dưới tình huống nào lặng lẽ tiến đến...”

Nghe La Mãn Lâu tự thuật, Điền Nhiễm đại khái cũng đoán được kết cục phía sau. Quả nhiên sau khi mạt thế bùng nổ, người chồng vốn dĩ từng thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt lại đột nhiên thay đổi. Bởi vì Mãn Lâu chợt ngủ đến hôn mê bất tỉnh, lão chồng cô ấy sợ hãi, tưởng vợ sẽ biến thành quái vật, vì thế ném cho một ít đồ ăn cùng chai nước vào cùng, liền đem cô ấy bỏ vào trong tủ quần áo khóa lại.

Mà mỗi lần La Mãn Lâu mệt mỏi hôn mê cùng người bình thường đều không giống nhau, người thường chỉ hôn mê hai ba ngày liền sẽ tỉnh lại, mà cô ấy ước chừng hôn mê hơn một tuần cũng chưa từng tỉnh giấc. Nhưng chờ đến lúc cô ấy tỉnh lại, hết thảy mọi thứ đều không giống như lúc đầu, bản thân bị khóa ở trong ngăn tủ, lại chứng kiến chính người chồng của mình cùng nữ nhân khác ở bên ngoài quấn quít trên giường.

La Mãn Lâu vừa mới tỉnh lại thì cả người vô lực, ngay cả sức lực giơ cánh tay đều không có, chỉ có thể trơ mắt như vậy, nhìn nữ nhân kia cùng chồng mình lăn lộn cùng nhau trên giường, một người đàn ông đã từng thề non hẹn biển, thì ra chỉ đến thế là cùng. Mà La Mãn Lâu cũng từ trong cuộc nói chuyện của hai người mới biết được virus đã bùng nổ, sự tình mạt thế đã dần bao trùm tất cả thành phố. Chờ đến khi bản thân khôi phục được một chút sức lực, ở trong tủ mò mẫm sờ soạng đồ vật có thể sử dụng, liền phát hiện chạm tay đến đồ ăn cùng chai nước nơi góc tủ. Đôi môi lúc bấy giờ sớm đã trở nên khô khốc bởi vì thiếu nước, yết hầu khi nuốt xuống cũng thập phần đau đớn, nên khi cô ấy vừa nhìn thấy nước, vội vàng cầm lấy mở nắp uống ừng ực từng ngụm.

Sức lực yếu đuối nên cô chỉ có thể gõ gõ cái chai vào thành cửa, hy vọng bọn họ mau mau phát hiện, đáng tiếc hai người ở trên giường hoạt động thập phần kịch liệt, không chờ lúc bọn họ xong việc, La Mãn Lâu lại lần nữa ngất đi.

Mà sau khi chồng nàng cùng nữ nhân kia lăn lộn đến mức khăn trải giường nhăn nhúm thì liền rời khỏi đây, không còn trở về lần nào nữa.

Nhưng cho dù nàng tỉnh lại, khoảng thời gian lâu dài không được ăn cơm nên cơ thể yếu đuối vẫn không có cách nào thoát ra ngoài, chỉ có thể chờ nghe được thanh âm ai đó đi ngang qua liền mạnh mẽ gõ tủ. Không biết gõ bao lâu, La Mãn Lâu cuối cùng nghe được tiếng bước chân, ngay tức khắc kích động cực kỳ, nhưng là khi nhìn tang thi lay động đi tới, trái tim nàng đều trở nên lạnh băng cực kỳ.

Tang thi ở trong phòng du đãng một ngày, thấy không thể tìm được người sống, lúc này mới lảo đảo lắc lư đi ra ngoài. La Mãn Lâu dựa vào đồ ăn sót lại trong ngăn tủ kiên trì vài ngày, rốt cuộc cũng gặp được một người xông vào phòng, nàng vội vàng kêu lớn cầu cứu, may mắn lần này đã mỉm cười, người kia mở tủ cho nàng thoát ra.

Vốn dĩ La Mãn Lâu mong muốn cùng người kia rời đi, thế nhưng người nọ thấy cô ấy là phụ nữ, liền ghét bỏ ném mấy bao đồ ăn cho cô thì quay đi.

Điền Nhiễm nghe La Mãn Lâu tự thuật như vậy liền cảm khái: cái nam nhân kia đem vợ mình khóa trong ngăn tủ, thật đúng là không phải là người nữa. Bất quá Điền Nhiễm vẫn cảm thấy thời điểm La Mãn Lâu miêu tả câu chuyện về sau có cái điểm gì đó là lạ.