Chương 5: Tôi là lần đầu tiên

Thẩm Ngật khoanh tay ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân là không nói tiếng nào, sau đó hắn nâng cằm lên

"Nói xem xem"

Cuối cùng thêm câu:

"Nếu dám nói dối tôi thì..." Thẩm Ngật không nói tiếp nhưng Y Y đã biết kết cục, chính là bị cưỡиɠ ɠiαи đến chết!

Y Y cắn móng tay thấp giọng nói:

"Là như này, hôm qua ống nước nhà tôi bị hỏng, kiếm không được người đến sửa vì thế chỉ có thể tắt công tắc thuê khách sạn, vừa đúng lúc trùng hợp gặp cậu, thấy cậu hình như uống say rồi dù sao chúng ta cũng là bạn học với nhau, không phải sao? Sau đó cậu say thành như vậy, tôi chỉ là muốn giúp cậu một tay thôi."

Y Y ngước mắt lên quan sát Thẩm Ngật, Thẩm Ngật gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tục.

Y Y tiếp lời nói: "Sau đó ...sau đó cậu giống như lúc vừa nãy đẩy tôi vào trong phòng sau đó...sau đó thì như vậy rồi..."

Thẩm Ngật xem ánh mắt của cô chuyển loạn cố gắng tạo ra những lời nói dối như vậy cảm thấy rất buồn cười, anh đứng dậy và tiến lại gần cô.

"Cậu không phải vừa nói chúng ta không quen biết"

Y Y lùi lại một bước lập tức phụ họa.

"Là không quá quen thuộc."

Thẩm Ngật lúc đó bị nghẹn không biết nên nói gì, hai tay nắm chặt nổi gân xanh.

Y Y nhìn tình hình không ổn, lập tức cải:

"Nếu cậu muốn trở nên thân thiết thì chúng ta cũng có thể trở thành thân thiết."

Thẩm Ngật ép tới gần

" Vậy rốt cuộc thân hay không thân, cậu nghĩ kĩ rồi nói"

Y Y cô sắp khóc rồi, mặt sắp nhăn như quả mướp đắng.

"Thực chất không thân thiết cũng không sao, chuyện tối qua coi như không hề phát sinh, tôi cũng không cùng ánh tính toán làm gì cậu thấy vậy có được không ?" Y Y càng nói về sau tiếng càng nhỏ dần.

Thẩm Ngật lạnh nhạt bỏ lại một câu : "Tôi là lần đầu ."

Y Y thản nhiên trả lời :"Ai đó trả nhẽ không phải?"

Thẩm Ngật tức giận đập bàn.

"Được , cậu được lắm!"

Y Y hỏi trong vô thức : "Cậu sẽ không trả thù tôi đi? Ví dụ như tìm người luân gian tôi?"

Thẩm Ngật cau mày không biết trong đầu của cô đang nghĩ cái gì!

Đang trong bế tắc, điện thoại đột nhiên vang lên, Y Y rút điện thoại ra, Thẩm Ngật xem qua một chút cái tên " Lâm Giai Ni" cái người phụ nữ này thường cùng với Y Y thông đồng với nhau nói không chừng từ miệng cô ta có thể biết thêm điều gì, lạnh lùng nói ra một câu:

" Nghe đi! Mở chế độ loa ngoài."

Y Y mắc cỡ, cuộc điện thoại này chắc chắn là bát quái chuyện tối qua, mong rằng cô ấy không nói ra điều gì kinh thiên động địa. Đối mặt với sự áp chế của Thẩm Ngật, cô chỉ có thể nghe máy! Chỉ là trong lòng đang cầu nguyện cô ấy đừng nói linh tinh gì! Nếu mà nói linh tinh lão nương chết rồi làm quỷ cũng không bỏ qua cho cậu!

Cô run rẩy ấn nút nghe và bật loa ngoài: "Tin nhắn của mình tại sao không trả lời vậy, thế nào cậu đã thành công vào tay chưa? Cái đó Thẩm Ngật có lớn không? Hai người tối qua đã làm mấy lần vậy? Thuốc hiệu quả tốt chứ?"

Một loạt câu hỏi liên tiếp đúng kiểu không làm người ta sốc chết sẽ không ngừng, Y Y không dám ngước nhìn biểu cảm của Thẩm Ngật, chỉ có thể cười ngượng hai tiếng.

"Cậu đang nói cái gì thế? Người ta nghe không hiểu gì hết, như vậy a, tắt máy, tắt máy nhé!"

Đối phương hiện rõ vẫn là chưa nói xong, ế một tiếng đã bị Y Y tắt giữa chừng.

Ngay lúc đó Y Y càng không dám ngước đầu lên, chỉ nghe thấy Thẩm Ngật đang không ngừng điều chỉnh hít thở của chính mình.

"Nhanh nói đi"

"Thành công vào tay? "

"Thuốc có hiệu quả không?"

Y Y chậm chạp mở miệng :"Nếu tôi nói tôi không biết, Lâm Giai Ni tinh thần rối loạn nói linh tinh cậu sẽ tin sao?"

Nam chủ lạnh lùng nói :"Vậy cậu nghĩ sao?"

Cô cẩn thận nói lại lần nữa.

"Nếu tôi nói người tối qua Lăng Y Y hạ xuân dược cậu không phải là tôi cậu tin không?"

Nam chủ một mặt nhìn thấy biểu tình ngốc nghếch, trong miệng lặp lại.

" Xuân dược?"

Lăng Y Y toát mồ hôi lạnh, trong lòng mắng chính mình đang tìm cái chết, toàn nói cái gì không đâu! Lúc này không chạy vẫn có thể bảo toàn tính mạng không?

Nhưng mà xem lại đôi chân dài của hắn với đôi chân nhỏ bé của mình, cô căn bản chạy không thoát, phải nghĩ cách làm cho Thẩm Ngật đuổi không được.

Nghĩ xong cô cố ý hét to chỉ về phía sau:

"Thẩm Ngật anh xem , đằng xong anh có cái gì kìa?!"

Ai biết được Thẩm Ngật đến chi tiết lừa gạt nhỏ cũng không đề phòng.

Lăng Y Y nhanh như chớp muốn dùng tay kéo quần của nam chủ xuống, trong lúc hoảng loạn mà quên mất quần của nam chủ còn có thắt lưng, cô hoảng loạn ngước mắt lên nhìn Thẩm Ngật, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau cô có thể thấy được sự tức giận trong đó.

Trời ơi, ngay lúc này cô thật muốn cầu cứu ông trời cho cô xuyên trở về.

Cơ mà như vậy cũng đủ cho Thẩm Ngật bất ngờ rồi, vì vậy Lăng Y Y dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ngật mở cửa chạy khỏi hiện trường.