Chương 23: Tôi rất nhớ cậu

Y Y sau nghe hiểu hàm ý, vội vàng gấp rút đẩy hắn ra lắc đầu, cô vẫn muốn tối nay ngọt ngào đi hẹn hò cơ.

Ở trước của hôn chào tạm biệt như đôi vợ chồng mới cưới.

Đuôi mắt Y Y đều hiện lên ý cười đi đến cổng trường học, bị Lâm Giai Ni sớm đã đứng chờ ở cổng trường đợi kéo lại dùng giọng đến bát quái mà hỏi:

"Đây là tình huống gì? Cậu và Thẩm Ngật là như thế nào? Tôi rốt cuộc đã đã bỏ lỡ điều gì? Không phải là chưa đến tay hay sao? Hai người khi nào thì ở cùng nhau rồi?"

"Chính là không muốn nói cho cậu biết, gấp chết cậu!" Y Y một bên tự hào một bên đắc ý, Lâm Giai Ni gấp muốn phát điên.

"Không đúng, cậu sao lại như vậy? Cậu làm sao có thể hái được bông hoa ở trên cao đấy? Cậu hạ thuốc hắn rồi phải không? Vẫn không thể lấp đầy sự tò mò của quần trúng ăn dưa sao?" Lâm Giai Ni lẩm bẩm không ngớt, cô ấy không thể nào ngừng nghĩ về chuyện đó.

Y Y đắc ý:"Không có khả năng" còn chưa hoàn toàn nắm chắc nên cũng không dám đắc ý. Muốn thông báo cũng phải đợi ngày mai nam chủ ở đây a.

Đột nhiên thấy Lâm Hy đang ôm sách trong tay tiến đến phía trước gấp gáp gọi Y Y lại:"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Khuôn mặt cô ấy có chút trắng bệch, nhìn rất xanh xao có lẽ không được nghỉ ngơi tốt. Gương mặt đẹp đẽ làm người ta muốn yêu thương, nghĩ đến khả năng có thể do sự việc cô và Thẩm Ngật ở cùng nhau đi ra ngoài, Y Y có chút áy láy muốn lảng tránh:"Phải lên lớp rồi, đợi tan học rồi nói đi."

Kéo lấy Lâm Giai Ni muốn bước đi thật nhanh, Lâm Hy vội vàng tiến lên trước nắm lấy góc áo của Y Y làm vẻ mặt tội nghiệp:"Chỉ mấy phút thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu."

Dưới sự kiên trì của Lâm Hy, Y Y vẫn là thỏa hiệp, hai người đi đến khu vực hành lang rồi ngồi xuống, một đường không nói chuyện, Y Y âm thầm nói với chính mình không được áy láy:"Cậu nói đi."

Lâm Hy cúi thấp đầu chà xát ngón tay chính mình mà khó lòng mở miệng:"Có thể nói cho tôi biết hai người từ khi nào đã ở bên nhau? Rõ ràng mấy hôm trước...mấy hôm trước..." Cô ta không có nói tiếp.

Y Y thật không thoải mái cái giọng điệu thắc mắc này, nhưng vẫn cố gắng nhịn:"Đây là việc của hai chúng tôi, cũng không cần phải hướng phía cậu báo cáo đi?"

Lâm Hy vội vàng mở miệng:"Tôi biết, tôi biết là vậy nhưng...cái này quá đột ngột rồi, hơn nữa hai người không phải chỉ là người qua đường, đột nhiên bên nhau có phải hay không rất kì lạ?"

Y Y có chút không nhẫn lại vốn dĩ còn một chút áy láy và tội lỗi đều bị bóp nát:"Cái gì là người qua đường? Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Lâm Hy có chút sụp đổ tràn đầy nước mắt tiếp tục giải thích:"Tôi rất xin lỗi vì đã mất bình tĩnh, tôi biết tôi không có tư cách để hỏi, nhưng Lăng Y Y, tôi mấy ngày nay liên tục mơ thấy giấc mơ kì lạ...trong giấc mơ đều là những mảnh vỡ, trong ngõ nhỏ Thẩm Ngật cứu mình và ở núi Lộc Minh trong đêm rơi xuống hố sâu mộng cảnh cũng quá chân thực rồi, làm tôi cứ nghĩ là thật, hiện thực mới là ảo ảnh...không có cậu trong đó, còn tôi và Thẩm Ngật là thật sự tồn tại."

Cô ngước đầu nhìn Y Y mở to mắt không dám tin, nước mắt tuôn rơi tiếp tục giải thích:"Lăng Y Y tôi không điên, thật đó! Tôi thật sự cảm thấy đó chính là sự thật, nhưng vừa tỉnh mộng hai người đã ở cùng nhau rồi, tôi...tôi rất muốn hỏi Thẩm Ngật có cảm nhận được tương tự hay không, hoặc là cũng mơ thấy những đoạn như vậy nhưng lại sợ cậu ấy nghĩ tôi điên rồi, tôi sợ cậu ấy sẽ ghét tôi, Lăng Y Y cậu có thể giúp tôi không? Giúp tôi hỏi cậu ấy?"

Y Y choáng váng trước lời nói của cô, cô ấy là mơ thấy nguyên gốc nội dung trong sách? Sau đó hai người bọn họ ở cùng nhau có mơ thấy không? Thẩm Ngật cậu ấy có mơ thấy không?

Cô tự ti cười lạnh một tiếng:"A...Lâm Hy, cậu biết cậu đang nói cái gì không?"

Lâm Hy thất thố lắc đầu, trên gò má diễm lệ còn sót lại hai giọt lệ:"Tôi...Tôi không biết nữa...Cũng không thể giải thích sự việc này làm tôi rất sốc, nhưng là tôi kiên định tin tưởng đó là sự thật. Sự tình không có ai để nói lại bị quỷ thần sai khiến đến nói cho cậu biết, tôi cũng không biết vì sao..." Lâm Hy che mặt khóc nức nở, cảm thấy rất tủi thân và bối rối.

Y Y đứng dậy sau vài phút im lặng:"Lâm Hy thật ra chúng ta cũng không quá thân thiết, lần sau loại sự việc này không nhất thiết phải nói cho tôi biết. Nếu mà cậu tin tưởng cảm giác của bản thân mình như vậy thì chính mình đi tìm Thẩm Ngật đi, tạm biệt!"

Y Y không muốn bỏ qua Thẩm Ngật, cũng không muốn tiếp tục làm bạn với nữ chủ, cướp nam nhân của nữ chủ trong sách có chút đáng xấu hổ, nhưng làm người đều sẽ ích kỉ như vậy, không phải sao? Cô tin rằng trước mắt Thẩm Ngật vẫn chưa mơ đến chút mộng cảnh này, cho dù có chút kí ức mơ hồ cô cũng tin Thẩm Ngật theo chủ nghĩa duy vật, nếu không được thì coi như đoạn yêu đương ngắn ngủi, đã từng có được cũng rất tốt.

Y Y rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Ngật, sau một tiếng bíp liền bị Thẩm Ngật nghe máy:"Sao vậy?"

Sau đó Y Y nghe được âm thanh dịu dàng hỏi của Thẩm Ngật mới cảm giác được trái tim được đặt xuống, như thể vừa nói chuyện với Lâm Hy chỉ là một giấc mơ viển vông:"Không có gì, chỉ là cảm giác rất nhớ cậu."

Thẩm Ngật nghe xong im lặng một lúc liền thấy giọng cười trả lời:"Ừ"

Thẩm Ngật vẫn kiệm lời như cũ, nhưng hắn trả lời một câu làm cô cảm giác rất ấm áp và an tâm.

Y Y đưa lòng bàn tay lên trước mắt, ngón tay tách ra để ánh nắng xuyên qua, cư nhiên mặt trời mọc mặt trời lặm là kết cục vĩnh hằng không thể thay đổi, vậy chính mình càng không muốn thắt nút, phải trân trọng thời khắc hiện tại, hai người im lặng không nói, chỉ nghe thấy tiếng cười của nhau, lại cảm thấy bầu không khí lúc này rất tốt, Y Y sau chốc lát:"Tôi chỉ là đột nhiên muốn nghe âm thanh của cậu, cậu tiếp tục bận việc tiếp đi."

"Được, đợi tôi đến đón cậu."

Y Y tắt điện thoại, Thẩm Ngật dịu dàng như vậy cô chính là không muốn nhường cho người khác, cũng không muốn mất đi.