Thôn trưởng nghe bọn họ nói xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là nghiêm mặt không nói lời nào.
Chuyện của nhà họ Lâm bọn họ đều có nghe mẹ chồng nhà mình bàn tán qua mấy lần, chuyện nhà con cả và con thứ hai làm quả thật có chút quá đáng, nhưng người nhà chi thứ ba lại không phản kháng cho nên bọn họ cũng không tiện nhúng tay vào, dù sao thì thanh quan cũng khó đoạn việc nhà *.
*Mandy: Tranh chấp nội bộ ở nhà.
Nếu bọn họ chen vào một chân, đến lúc đó vạn nhất kẻ muốn cho người muốn nhận*, vậy thì quả thực là phí công vô ích. Với cả, lúc con bé nhà thằng ba mới vừa được đưa trở về nông thôn cả người đều vô cùng trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy chính là bộ dáng không gánh nổi việc gì.
*Mandy: Trường hợp này có thể hiểu là một người muốn đánh một người nguyện chịu.
Nhưng mà, khổ cực khiến người ta trưởng thành, hiện tại ngược lại thế mà lại thấy con bé có mấy phần trông giống cha của nó trước đây. Trưởng thôn nhìn về phía bà Lâm đang ngồi bên cạnh, giọng điệu hơi chậm lại:
"Dì, dì có muốn nói gì không?”
Bà nội Lâm tên thật là Hồ Hương Phương, lúc bà gả đến nhà họ Lâm trong thôn, thôn trưởng còn chưa sinh ra cho nên theo lý ông vẫn phải gọi bà một tiếng dì. Bà nội Lâm sắc mặt nặng nề nhìn về phía hai đứa con trai đối diện, chỉ thấy trên mặt bọn chúng đều là oán hận cùng tức giận, trong mắt một chút hối hận cũng không có.
Người mẹ như bà đã đến hơn nửa ngày cũng không thấy ai hỏi han qua một câu, nghĩ lại trong lòng liền lạnh đến không chịu nổi. Bởi vì Lâm Cương Thạch và Lâm Cương Thiết là hai đứa con bà sinh ra trước, cho nên bà luôn quan tâm, cùng chiếu cố chúng nhiều hơn.
Đợi đến khi đứa con trai thứ ba được sinh ra áp lực trong nhà cũng trở nên lớn hơn, sự quan tâm của bà đối với con trai thứ ba liền không được nhiều như chúng. Trước khi kết hôn, mặc dù bọn chúng cũng có chút tật xấu nhưng cũng không tính là quá xấu.
Ai ngờ sau khi kết hôn, bởi vì chuyện dưỡng lão của bà bị con dâu lớn cùng con dâu hai trong tối ngoài sáng âm thầm nói qua mấy lần, luôn miệng nói em ba có tiền đồ nhất lại còn là đoàn trưởng nên để cho cậu ba nuôi bà là tốt nhất, chúng cũng từ đó mà nghe theo luôn miệng nói bóng gió trước mặt thằng ba. Thằng ba nghe thấy thế không nói hai lời, đã lập tức đón bà đi.
Ai ngờ sau khi bà được thằng ba đón đi, thằng cả với thằng hai lại trong tối ngoài sáng liên tục âm thầm tìm bà khóc nghèo, làm bà mềm lòng, lần nào thằng ba cho bà tiền tiêu vặt bà cũng đều gửi về nhà ở thôn, dù thằng ba biết rõ nhưng cũng không bao giờ nói cái gì cả, ý của nó luôn là cho hay không đều do bà tự quyết định.
Chỉ là hai người con này, lần sau so với lần trước càng tham lam hơn, càng ngày càng muốn nhiều hơn, đến nổi chỉ hận không thể từ việc xây nhà, ăn cơm, nuôi con đều dựa vào thằng ba một mình gánh vác. Bọn họ không bao giờ nghĩ tới vợ thằng ba cũng là người thích tiêu tiền, thằng ba ở bên ngoài làm nhiệm vụ lúc nào cũng phải tiết kiệm từng đồng tiền để ăn cơm, về nhà còn phải nuôi một đứa con gái cùng một bà già, tính ra mệt mỏi biết bao nhiêu!
Vậy mà bọn chúng lúc nào cũng chỉ biết nói tiền không đủ, rồi kể lể chuyện bản thân mình khó khăn như thế nào! Sau vài lần bà cũng xem như đã nhìn rõ không còn gửi tiền về nhà cũ nữa, kết quả thì sao?
Chính là ‘Đấu gạo nuôi ơn, gánh gạo nuôi thù’*, kiếp trước không biết bà đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại nuôi phải hai con sói mắt trắng như thế này nữa!
*Mandy: Tóm lại mọi người chỉ hiểu nó na ná giống câu lấy oán báo ơn :>
Càng nghĩ bà nội Lâm càng tức giận, bà chậm rãi nhìn về phía đại đội trưởng mở miệng nói:
"Kể từ bây giờ, tam phòng cùng Lâm Cương Thạch và Lâm Cương Thiết đoạn tuyệt quan hệ anh em.” Bà đã nhìn rõ, mối quan hệ này không chỉ không bảo hộ được cháu gái bà mà còn ngược lại thành cái hố hút máu con bé”
“Nhỡ đâu có một ngày bà già này thật sự có chuyện gì đó, hai người này nói không chừng còn ỷ vào thân phận của mình đem Thanh Chỉ bán đi cũng không biết chừng!”
Tất cả người ở trong nhà đều bị lời nói của bà nội Lâm làm cho kinh hãi, trong đó phản ứng lớn nhất chính là bác gái cả cùng bác gái hai nhà họ Lâm. Chỉ nghe hai người đồng thanh hét lên:
"Không có! Không có!"
Hai người trong lòng phát hoảng, lễ vật đính hôn các bà đều đã nhận hết rồi, không thể để chuyện đoạn tuyệt quan hệ này xảy ra được, thịt cũng đã đến miệng rồi các bà không nỡ phun ra.Hai người liếc nhau một cái, giờ khắc này không hiểu tại sao lại vô cùng ăn ý, nhìn bộ dạng thở hổn hển của cụ bà chắc chắn sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Đầu tiên cứ trấn an người rồi nói sau, đến lúc đó cụ bà vừa chết tất cả còn không phải do các bà định đoạt sao, Lâm Thanh Chỉ dù ngang ngược bao nhiêu đi nữa các bà cũng có cách để trói cô đem gả đi! Trong lòng đã tính toán xong, Trần Mỹ Mỹ nhanh chân bước tới đưa tay muốn vuốt ve lưng bà Lâm để bà bớt giận, kết quả tay còn chưa đυ.ng tới một con vịt chết còn đang nhỏ máu đã trực tiếp xông đến.
Bà ngay lập tức liền hoảng sợ, vội vàng rụt tay về trợn mắt nhìn Lục Lập một cái, Lục Lập hết nhìn trời lại nhìn đất, vẻ mặt như nói không liên quan gì đến anh. Trần Mỹ Mỹ hung hăng lườm Lục Lập một cái, tay cũng không vươn ra nữa mà đứng đối diện cười nói với bà nội Lâm.
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, ba anh em bọn họ quan hệ vốn vẫn luôn rất tốt, sao mẹ lại có thể nhẫn tâm đến mức Cương Ngọc vừa đi liền tự mình làm chủ đem quan hệ bọn họ chặt đứt như thế? Cương Ngọc khẳng định là không muốn như vậy đâu, đúng không, Thanh Chỉ?”
Nói xong còn muốn kéo Lâm Thanh Chỉ đến bên cạnh phụ họa, cứ như bà đã quên mất bộ dạng lưu manh vừa rồi của cô.
Cô ồ lên một tiếng:
"Tôi nghĩ rằng, cha tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc ức hϊếp mẹ và con cái của mình như các người đâu?"
Nói xong còn giương dao trong tay hù dọa. Trần Mỹ Mỹ bị cô châm chọc có chút xấu hổ, khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc:
"Thanh Chỉ thật biết nói đùa.”
Lâm Thanh Chỉ thu hồi đao, mặt không chút thay đổi:
"Tôi không đùa."
=========================
Mandy : Đã quay trở lại rồi đây :>