"Anh không phải là người yêu của tôi sao?" Đây không phải là từ dùng trong thời đại này sao? Ủa?Không lẽ là cô nhớ nhầm? Lục Lập bị thái độ đương nhiên của cô làm cho kinh hãi, anh không nghĩ tới da mặt người này có thể dày như vậy, anh chắc chắn rằng cô đang thèm muốn sắc đẹp của anh!
Anh sửa lại cổ áo của mình, ho một tiếng:
"Tôi biết mình lớn lên xinh trai, nhưng xin cô hãy lý trí một chút, tôi không phải người yêu của cô, cũng không có khả năng..."
Nhưng mà lời còn chưa dứt, đã bị cắt ngang:
"Anh không phải cũng sẽ thành phải, không chấp nhận thương lượng, cho nên anh cũng không cần nói nữa."
Lâm Thanh Chỉ tiện tay cầm lấy một cây củi đem con dao bổ ở phía trên, xem những lời anh vừa nói khi nãy đều là gió thoáng qua. Lục Lập tức giận, đứa con gái này có phải là nữ thổ phỉ trong thôn này hay không, anh đây là đang bị cướp tới làm áp trại phu nhân sao?
Thế nhưng, nhìn cô mạnh mẽ giơ con dao lên Lục Lập vô thức run rẩy, cố gắng nói đạo lý với cô:
"Người yêu, là hai người đều có tình ý với nhau, cô đơn phương cưỡng mua ép bán như vậy là không được.”
Mặt Lâm Thanh Chỉ trong nháy mắt liền trầm xuống, dừng lại động tác trong tay, nâng mí mắt nhìn anh:
"Ý của anh là anh không vừa mắt tôi? ”
Trong lòng Lục Lập không hiểu sao lại run lên một chút, nhưng đây là vấn đề quan trọng, anh nghiêng đầu có chút không dám nhìn cô, cố gắng làm cho thanh âm của mình lớn lên một chút muốn nói không vừa mắt, nhưng mấy chữ đấy ở trong lòng mắc lại nửa ngày vẫn không nói ra được, cuối cùng cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói:
"Chúng ta chỉ mới biết nhau được một lúc.”
Biểu hiện của Lâm Thanh Chỉ lúc này mới tốt hơn một chút, sắc mặt cũng khôi phục lại như bình thường, nói một cách đương nhiên:
"Hiện tại đã quen biết không phải là được rồi sao, không nhất thiết phải quan tâm thời gian dài hay ngắn."
Nói xong lại giơ dao lên một lần nữa tiếp tục bổ củi.
Lục Lập:
"..."
Ý anh muốn nói không phải là như vậy! Anh gồng thẳng người dậy, cứng rắn nói:
"Không được! Nhanh như vậy, tôi không chấp nhận được."
Hơn nữa cô còn xấu xí như vậy, vừa nhìn đã thấy không xứng với tôi. Nhưng câu cuối cùng anh không hiểu vì sao lại có chút không dám nói, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
Lâm Thanh Chỉ liếc mắt, sắc mặt có chút khó coi, nhưng lại nghĩ đến chuyện anh hiện tại không còn nhớ chuyện của kiếp trước nữa nên cố gắng nhịn xuống. Nhưng sau đó lại nhớ tới trước đây anh nói với cô rằng gặp nhau kiếp sau chắc chắn sẽ nhớ ra nhau, lập tức nhịn không được lần nữa tức giận, tay cầm dao bổ củi chỉ về phía anh lạnh lùng nói:
"Tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng chấp nhận cho tôi, bằng không bà đây liền chém anh.”
Được rồi, nể tình kiếp trước anh vì cô đỡ một đao, cô cho anh thêm một chút thời gian.
"Cái đó, có phải hơi nhanh rồi hay không…"
Lục Lập nhỏ giọng nói thầm, tầm mắt bấc giác nhìn vào dao trong tay cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng lui về phía sau một bước, nhưng vẫn quật cường nói:
"Dù sao bây giờ cô cũng không phải là người yêu của tôi, cô không thể nói lung tung như vậy được.”
Bằng không về sau sẽ làm hỏng danh tiếng của anh, anh sẽ không dễ tìm được người yêu, hơn nữa... Cũng không tốt cho cô.
Thời đại này vẫn còn là thời đại bảo thủ, cơm không thể ăn bừa bãi, lời nói cũng không thể nói lung tung, nước miếng nhổ nước bọt dìm chết người. Lâm Thanh Chỉ không kiên nhẫn nhìn anh một cái, đem dao bổ lên trên củi:
"Lục Tiểu Lập, tôi cho anh chút thời gian, nếu anh còn không đồng ý..."
Nói đến đây liền "Hơ hơ" cười lạnh, một dao bổ củi trong tay thành hai nửa "Răng rắc" một tiếng nện trên mặt đất, làm cho lòng người bên cạnh phát hoảng.
Lục Lập nhìn củi trên mặt đất, nuốt nước bọt, tim run rẩy, đây là loại nữ thổ phỉ lưu manh gì thế này, sao lại có thể mạnh đến như vậy.
"Mau đi nấu cơm, tôi đói muốn chết rồi."
Lâm Thanh Chỉ không nói nhảm với anh nữa, khom lưng ôm củi đã bổ trên mặt đất lên, thuận miệng ra lệnh cho Lục Lập.
Lục Lập nhìn cô ôm củi bỏ đi phía trước, đầu đầy dấu chấm hỏi ??? Anh chậm rãi đưa tay chỉ về phía mình, Anh nấu cơm? Anh phải đi nấu cơm???!!
Lâm Thanh Chỉ ôm củi vào phòng bếp, tìm kiếm một vòng kết quả phát hiện một miếng lương thực cũng không có, chỉ còn lại một chút muối đặt ở trên bếp, nghèo đến mức ngay cả giọt dầu cũng không tìm thấy.
Trong mắt Lâm Thanh Chỉ rất nhanh đã hiện lên ý lạnh, xem ra là do cô đánh giá quá cao tình trạng cuộc sống của nhà mình rồi.
Nhưng mà cũng đúng, nếu không phải là loại tình trạng như thế này thì làm sao hai bà cháu cô có thể đói đến mức sắp chết như vậy