Chương 04

Hắn nhìn chằm chằm đại phu đang khám cho nàng, trận địa như sẵn sàng đón quân địch, gấp gáp nhìn chằm chằm, làm đại phu cảm thấy có cảm giác áp bức, bước đi gian nan.

Tùy tùng nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài liền rút trường đao bên người muốn đi ra cửa thì Giang Nghi Thanh liền xông vào, hai người bùng nổ xung đột, hắn nhận ra thân phận người tới, cho tùy tùng lui ra.

“Tống Duẫn?” Nàng ta nhướng mày đánh giá hắn, sau đó phát hiện nữ hài nằm trên giường, đang được đại phu bắt mạch. “Nàng là ai?”

Giang Nghi Thanh nhìn chằm chằm nữ hài trên giường, ngữ khí không rõ hỉ nộ, chỉ đơn thuần dò hỏi.

Đôi mắt mềm mại ẩm ướt của nữ hài cũng nhìn Giang Nghi Thanh, nhưng lại không dám đánh giá, rũ mắt xuống tránh ánh mắt quá sắc bén và hung hãn của nữ nhân kia.

“Nàng là nữ nhi của ta.” Hắn dừng một chút, giọng điệu ôn nhu hòa nhã, cúi đầu nói với nàng: “Cần Nhi, nàng ta là đại tiểu thư Giang gia, cũng là kế phu nhân sắp vào cửa.”

Nàng đã sớm nghe nói việc này, cũng đoán được thân phận người tới, nàng lặng im không nói, cũng không thể nói.

“Nàng làm sao vậy?” Giang Nghi Thanh không biết xấu hổ làm ra vẻ ta đây, lớn tiếng hỏi. Nữ hài ốm yếu gầy gò, lại có cả đại phu đang bắt mạch cho nàng, vừa thấy liền biết thân thể không khỏe.

Hắn không để ý đến nàng ta, quay đầu hỏi đại phu. “Như thế nào rồi? Độc dư có thể thanh trừ toàn bộ không?”

Đai phu gật đầu: “Hiện tại chỉ còn giọng nói của đại cô nương, cái này không thể chữa, chỉ có thể dưỡng.”

Thấy Tống Duẫn không để ý tới mình, Giang Nghi Thanh tức giận, bình thường đã sớm một roi quất tới, nhưng lại để ý nữ hài đang dựa đến cực gần kia mới ẩn nhẫn không phát ra. “Giọng nàng làm sao vậy?”

Đại phu thấy thái độ lạnh nhạt của hắn cũng không dám vượt qua giải thích cho Giang Nghi Thanh, ông thấy tình huống không thích hợp, lấy cớ lui ra bên ngoài.

Giang Nghi Thanh thấy hắn năm lần bảy lượt thái độ, không chịu được áp lực mà tràn đầy lửa giận.

Nữ hài nằm trên giường lại nhìn về phía nàng ta, đôi mắt đẹp ươn ướt, ngón tay trắng nõn thanh tú chỉ cổ họng, lại vẫy vẫy biểu thị nàng không nói được.

Giang Nghi Thanh tự nhiên hết giận, hừ một tiếng, ngồi trên đệm, rót cho mình một chén nước để nhuận giọng. “Nữ nhi của mình còn không bảo vệ được, loại nam nhân này còn làm được cái gì?”

Tống Duẫn không để ý nàng ta châm chọc, cúi đầu nhìn nữ hài, dịch góc chăn cho nàng, đôi mắt u ám thâm thúy nhìn nàng.

Nàng không chịu nhìn đi chỗ khác, đôi mắt trong veo mềm mại như nước nhìn thẳng hắn, vừa lưu luyến vừa mê đắm, như một cái móc cắm vào xương thịt hắn, lôi kéo sẽ đau.

Hắn khụ một tiếng, dời đi ánh mắt: “Ngươi tới làm gì?”

Giang Nghi Thanh không để ý đến sự khác thường giữa hai cha con, tính nàng ta cẩu thả, cũng không xem ánh mắt người khác, toàn hành sự theo tâm ý, thích thì chiếm, không nghe người khác khuyên can, thế nên mới tạo nên thanh danh ác liệt của nàng ta. “Nghe nói ngươi cùng cha định hôn kỳ là mùa thu năm sau, lâu lắm, trở về liền làm đi.”

Bức hôn đến trình độ này, trước đây không có ai như Giang Nghi Thanh, sau này cũng không.

Nữ hài trên giường nghe vậy lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Tại sao?” Tống Duẫn bình tĩnh hỏi.

“Ta muốn đi Bắc Cương, không thể chờ đến mùa thu sang năm, cuối năm nay sẽ xuất phát.” Nữ nhân kiêu ngạo vỗ bàn, hoàn toàn không có tư thái nữ nhân, so với Tống Duẫn còn giống hán tử hơn.

Hắn dường như đã biết tính cách Giang Nghi Thanh từ lâu, im lặng một lúc: “Ta sẽ suy xét.”

“Suy xét gì! Mẹ nó, một chút bộ dạng nam nhân cũng không có, thư sinh chính là như vậy.” Nàng ta đang muốn chỉ vào mặt hắn mắng, lại thấy đôi mắt dịu dàng mềm mại của nữ hài nhìn mình, dừng một chút, nuốt vào những lời ô uế đang chuẩn bị phun ra.

Trước khi rời đi, Giang Nghi Thanh đột nhiên xoay người, nói với nữ hài: “Chờ thân thể ngươi tốt lên, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa.”

Nữ hài kinh ngạc.

Giang Nghi Thanh cũng không chờ nàng đáp lại, quay đầu đi.

“Nàng ta thích ngươi, thật hiếm thấy.” Hắn lắc đầu cười khẽ.

Giang Nghi Thanh nổi tiếng tình tình ngang ngược kiêu ngạo, khi nổi giận ngay cả mẹ ruột cũng không áp xuống được. Nàng ta từng đem tiểu thϊếp của cha đánh tàn phế, đánh đến hài tử trong bụng chảy ra, thiếu chút nữa một thi hai mệnh, bị Giang Thừa Phụ đày đến Bắc Cương nửa năm. Cũng bởi vậy mà yêu những ngày sinh sống ở Bắc Cương, nếu không phải Giang Thừa Phụ quản đến nghiêm thì nàng ta đã sớm chuồn đi.

Nữ hài mỉm cười bất lực. Nàng ta thích mình thì sao? Nàng chỉ muốn hắn thích, nhưng bọn họ mới là phu thê, còn nàng với hắn vĩnh viễn chỉ có thể là cha con, không thể vượt qua Lôi Trì.

“Ít nhất nàng ta sẽ bảo vệ ngươi, không để những nữ nhân ở hậu trạch làm tổn thương ngươi.” Hắn thấy nàng không để bụng, nhẹ giọng giải thích.

Nàng khẽ chạm tay hắn, nắm lấy, đề lòng bàn tay hắn nắm lấy nắm đấm nhỏ của mình, cố gắng nói với hắn rằng nàng chỉ muốn hắn bảo vệ.

Hắn thông minh như vậy, sao không rõ ý tứ của nàng cơ chứ? Hắn suy nghĩ, hứa hẹn với nàng, “Được, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

===

Tùy tùng nghe cấp dưới nói nhỏ, ngạc nhiên, nhìn xe ngựa với biểu tình rối rắm: “Được, ta đã biết.”

Hắn do dự đợi bên ngoài, cuối cùng cũng đợi được chủ tử ra, hắn liền đi lên: “Hành Ngũ nói Thẩm công tử bị thương nặng, không đi đứng được, Thư Lệnh đã đón hồi phủ.”

Tùy tùng nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của chủ tử, không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không dám suy đoán, đành cúi đầu bước sang một bên.

Hắn lặng lẽ nhếch khóe miệng, vén áo choàng bước xuống bậc thềm.