Chương 01

Người tùy tùng cởi chiếc áo choàng nặng nề ra khỏi xe ngựa, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi đến phía sau hắn, đem áo khoác khoác ở trên người hắn. “Đêm dài gió lạnh, thỉnh chủ tử lên xe ngựa nghỉ ngơi.”

Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn mặt sông xa xa, ánh trăng soi bóng mặt nước yên tĩnh, tao nhã như chốn thần tiên trên trần gian.

Phía sau hắn có một hàng dài hùng vỹ, xa vô tận tầm mắt có thể nhìn thấy, người hô ngựa hí, thị vệ cưỡi ngựa, giơ cây đuốc tuần tra, thỉnh thoảng phát ra tiếng báo cáo điều tra.

Hắn bất động, tùy tùng phía sau không dám nói nhiều, trầm mặc đứng phía sau hắn.

Chỉ chốc lát sau, vài nam nhân cưỡi ngựa chạy nhanh về phía họ từ đằng xa, hét lớn hết cỡ để những người cản đường phải nhường đường.

Nam tử cầm đầu nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt hắn, quỳ một chân xuống, “Chủ tử, thuộc hạ đã đến muộn, Vân cô nương... đã bị sát hại dã man, tiểu nhân đã bắt giam toàn bộ kẻ xấu, chờ mệnh lệnh của ngài.”

Hắn nghe vậy cũng không có dao động gì, dường như người bị sát hại cũng không phải nữ tử hắn âu yếm, không phải tân nương hắn sắp cưới, chỉ như người qua đường.

Trầm ngâm một lát, hắn mới nói: “Gϊếŧ.”

Thuộc hạ hiểu ý hắn, là đem gϊếŧ kẻ xấu hại Vân Nương, không tra tấn thêm, ép hỏi truy ra người phía nhau, chuẩn bị muốn một sự nhịn chín sự lành. “Rõ.”

Trước khi thuộc hạ rời đi, hắn mở miệng: “Người nhà Vân Nương đều bị diệt khẩu hết sao?”

Thuộc hạ không chút do dự trả lời, “Vâng, thuộc hạ đã kiểm kê, không ai sống sót.”

Hắn ừ một tiếng, phất tay cho lui.

Chờ đám người kia quay đầu ngựa, bay nhanh rời đi, tùy tùng lo lắng mà trộm ngắm hắn, không dám hé răng.

“Không để lại gì, Giang Thừa Phụ này...” Hắn thấp giọng nỉ non. “Lý Thượng Trị, Giang Thừa Phụ, trước giữ lại mạng chó cho các ngươi, đợi ta nhất định sẽ chém xuống.”

Tùy tùng nín thở, vô cùng cảm phục ngưỡng mộ chủ tử dám gọi Kim Thượng và Tể Tướng là chó, chủ tử thật khác biệt.

Thực ra, tùy tùng cũng đang buồn bực, theo thái độ coi trọng kính yêu Vân Nương như thế, vì sao không đề cập một câu thi thể nàng nơi nào, nghe tin nàng qua đời, khuôn mặt ánh mắt cũng không có một tia động dung?

Chủ tử hắn, đến tột cùng có yêu thương Vân Nương? Hay chỉ là một âm mưu được lên kế hoạch tốt?

===

Hắn trở lại trong xe ngựa, ngồi ở án thượng, nghe đại phu đi theo hồi báo.

“Cần Nhi đã tỉnh rồi sao?” Giọng hắn hồn hậu trầm thấp, mang theo tia không chút nào để ý.

Đại phu trung niên lắc đầu. “Đại cô nương chưa tỉnh.”

“Độc còn dư khi nào mới có thể thanh trừ hoàn toàn?”

Đại phu lộ vẻ do dự. “Bẩm chủ tử, độc dược đại cô nương nuốt đã dần dần thanh trừ, chỉ là... Cổ họng nàng bởi vì uống thuốc thúc giục phun dược ra, khả năng trong thời gian ngắn không thể mở miệng nói chuyện, cần thời gian dài để chữa khỏi.”

Hắn biết chủ tử lần này hồi kinh, sẽ đem đại cô nương chưa cập kê gả cho con trai độc nhất của Thư Lệnh đương triều. Cố tình đại cô nương lại trúng độc suýt chút nữa không cứu được, dù có cứu cũng trở thành một cô nương câm. Chủ tử cần phải phiền não rồi, còn lại ba nữ nhi đều là con vợ lẽ, cho dù kế tiếp vào cửa dưới danh nghĩa tân phu nhân, đem nàng nâng thành đích nữ, cũng không giấu được tai mắt Thư Lệnh.

Lấy thứ thay đích, trong dân gian cũng không phải việc lớn, nó chỉ được sử dụng ở danh vọng thế gia, gia tộc quan quyền có thế lực, chỉ là không thể có tai tiếng, nếu không sẽ bị chọc cột sống.

Hắn biết phụ nhân trong phủ có nhiều kiến thức hạn hẹp, cho rằng đem đại cô nương độc chết, chủ tử liền sẽ đỡ nữ nhi các nàng thượng vị, không nghĩ tới đây chỉ là bùa đòi mạng của các nàng. Chủ tử không thích để ý đến sự ghen ghét tranh giành tình cảm của họ, liền cho rằng chủ tử tâm khoan nhân từ, hiểu lầm chủ tử mặc kệ bọn họ.

Thực ra nói cho đến cùng, cũng là chủ tử làm phía trên kiêng kị, mới có thể gặp nhiều sự việc phiền toái như vậy, nhi tử lần lượt qua đời ngoài ý muốn, làm cho phủ to như vậy chỉ còn sót lại một đích nữ, ba thứ nữ, còn có một người mới sinh ra đã sống lay lắt sắp chết con của vợ lẽ.

Chủ tử có vẻ không quan tâm, đúng vậy, hắn còn trẻ khỏe, nữ nhân nữ hài không có thì thôi, chỉ cần hắn còn ở đó, có thể thịnh vượng một cái gia tộc, phía trên cũng không thể làm gì hắn, chỉ biết nhằm vào hậu trạch gây sóng gió, làm nhà hắn không yên.

Chỉ là không hiểu được lần này đại cô nương bị độc hại có bút tích của phía trên không? Nói không chừng bọn họ cố kỵ chủ tử liên thủ cùng Thư Lệnh, muốn phá hư quan hệ giữa hai nhà.

Thật đáng thương cho đại cô nương, từ nhỏ không có cha dạy dỗ, mẹ nuôi dưỡng, lại bị tỷ muội cùng cha khác mẹ xa lánh, có danh hiệu đích nữ nhưng lại không có đãi ngộ hiển quý tương xứng, chỉ có thời điểm gả chồng mới nghĩ đến có thể lợi dụng thân phận nàng.

Sau khi đại phu rời đi, hắn gỡ ngọc bội rủ bên hông xuống, vuốt ve đồng tâm kết trên ngọc bội, rơi vào trạng thái thất thần.

“Cuối cùng ta vì nghiệp lớn mà phụ nàng. Hy vọng nàng kiếp sau không bao giờ gặp người phụ lòng như ta.” Cuối cùng hắn thở dài.