Chương 80: Trả giá

Muốn để một người hoàn toàn tuyệt vọng, cần thời gian bao lâu?

Trong bóng tối tối tăm không ánh mặt trời, trong nỗi đau thống khổ thực cốt ghi tâm. Thanh phong xà trong miệng, ong vàng phía sau châm, cả hai đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Kịch độc kia thuận theo màng nhĩ chảy xuống phế phổi, ăn mòn ngũ tạng của nàng, thối nát yết hầu của nàng, đem một đoạn phế tạng kia, toàn bộ hóa thành một vũng nước mủ.

Cả ngày lẫn đêm dày vò, thống khổ vô cùng vô tận không cách nào tưởng tượng được, đều ở trong thân thể nàng, dần dần đem thần trí của nàng bức điên.

Nàng chưa bao giờ biết rằng, đau khổ và tra tấn mà một người phải chịu đựng có thể đến mức này.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Huyết lệ theo hốc mắt nàng chảy xuống, thời gian dần dần trôi qua, đã dần dần biến thành màu đen.

Máu của nàng, cũng sắp chết rồi. Lục phủ ngũ tạng bị hoà tan, toàn bộ bịt nát trong ổ bụng, nàng đã không cách nào kiên trì được nữa.

Vì cái gì, vì cái gì muốn cắn chặt từ đầu đến cuối không chịu nhận thua, vì sao phải như vậy, tiếp nhận càng nhiều đau đớn hơn so với cái chết, cũng vẫn muốn kiên trì sống sót đây.

Long Kiểu Nguyệt bị treo bên trong Lạc Thủy Trì, trên thân thể lộ ra máu đã dần dần biến thành màu đen. Bên cạnh một hồ nước đen kia, Dung Dung Ngọc đứng ở đó, chỉ rút trang sức tóc trên đầu xuống, dùng một cây ngân trâm khuấy động ao nước kia.

Nàng tựa hồ nghe được người hốc mắt chảy huyết lệ còn đang kêu gọi cái gì đó. Cổ họng của nàng ta đã bị ăn mòn thành từng mảnh, chỉ phát ra tiếng kêu khàn khàn gần như không tiếng động.

Dung Dung Ngọc dừng lại, vừa khó hiểu vừa tiếc hận nói: "Có phải người trong chính phái các ngươi đều là những kẻ ngốc hay không, ngươi tiến vào Ma Cung này, hoặc là chết ở chỗ này, hoặc là cùng chúng ta làm thị thϊếp của Ma Tôn điện hạ, hiện giờ còn si tâm vọng tưởng gì, làm sao có thể so với mạng của mình trọng yếu hơn. "

Vậy sao?

Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn kiên trì cái gì?

Nước mắt và máu đen từ hốc mắt của nàng chảy xuống. Nửa người Long Kiểu Nguyệt ngâm trong nước hồ đã biến thành màu đen, chỉ lẩm bẩm nói một mình.

Thật xin lỗi, Bạch Lộ, thật xin lỗi, sư phó, sư phó sắp hỏng rồi.

Nếu như ta chết đi... . Vậy ước định của chúng ta trước đó cùng một chỗ lưu lạc thiên nhai, sư phó rốt cuộc cũng không thực hiện được nữa.

Nếu như ta chết đi, chết ở một nơi không ai biết đến như này, chết một cách vô duyên vô cớ, chết thê thê thảm thảm, Bạch Lộ sẽ nhớ ta sao? Nàng sẽ vì ta thương tâm sao?

Nàng sẽ vì ta rơi lệ sao?

Ta, con người của ta, làm sao có thể, làm sao có thể làm cho người mình yêu nhất rơi lệ đây...

Sống sót, sống sót, sống sót!

Dung Dung Ngọc nhìn Long Kiểu Nguyệt bị treo bên trong Lạc Thủy Trì, giống như điên cuồng chỉ run rẩy môi, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra rốt cuộc có thứ gì đó chống đỡ nàng.

Chẳng lẽ tất cả cao nhân chính phải đều cương trực công chính khó chơi như vậy? Nhưng ở trong tay Dung Dung Ngọc nàng, đạo gia trưởng lão ít nói hai ba mươi người, nhưng lại có mấy người chịu đựng được có mấy ngày liền khóc lóc cầu xin một kết thúc?

Nàng không biết đích tiểu thư quý giá ăn ngon mặc đẹp sinh ra đã có nước da mỏng manh hoàn hảo, rốt cuộc có gì khác bọn họ.

Long Kiểu Nguyệt bị vây trong thân thể kia, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Thân thể nàng giống như chìm xuống đáy nước, nặng nề đến mức không thể nhúc nhích. Ý thức bắt đầu mờ nhạt, và suy nghĩ dần dần trở nên hỗn loạn.

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lộ, là khi nào?

Khi đó thân thể Long Kiểu Nguyệt cũng chỉ là một đứa bé, còn chưa tới mười tuổi, lại có mỹ dung nguyệt mạo xinh đẹp không gì sánh được. Nàng vừa mới đến thế giới này, đối với bộ dáng thân thể như vậy cực kỳ hài lòng, ở Long Đình cả ngày ngoại trừ phát sầu chuyện Phệ Tâm Ma Cổ, chính là nghĩ đến làm thế nào ngồi ăn rồi chờ chết, hạnh phúc cả đời, thuận lợi bảo dưỡng tuổi thọ.

Bạch Lộ lúc đó, vẫn là tiểu đoàn tử đáng yêu làm lòng người sinh mềm mại, cột tóc hai bên đầu, trên đầu hai con hồ điệp, run lên một cái, giống như tùy thời đều muốn bay đi. Nàng ôm nàng ấy vào trong ngực, xoa bóp khuôn mặt của nàng ấy. Tiểu nữ hài dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, nghĩ đến giống như mèo sữa mềm mại mới ra đời, đầu tiên là sợ hãi gọi nàng tỷ tỷ, thấy nàng thần sắc vui vẻ, lại ưỡn nghiêm mặt đến hôn nàng.

Gặp lại lần nữa là lúc nào?

Ồ, đúng rồi, lúc đó là ở dưới núi Chung Vũ. Lần đầu tiên Long Kiểu Nguyệt nàng gặp phải quỷ thần, gặp phải nguy hiểm ẩn giấu trong bóng tối, có người xông về phía nàng, trong nỗi sợ hãi cùng bối rối đưa tay không thấy năm ngón tay, dịu dàng nắm lấy tay nàng.

Long Kiểu Nguyệt nàng chống đỡ đứng lên, lệ rơi đầy mặt hướng Ma Tôn hô, đúng, mạng của nàng, so với mạng của Long Kiểu Nguyệt ta quan trọng hơn.

Những năm tháng yên tĩnh trên đỉnh Tiên Xu Phong.

Tiểu đoàn tử bạch y mắt đỏ hồng đứng trên bậc thang thông thiên, thả người từ cửu tiêu nhào về phía nàng, đường mòn rừng trúc bên ngoài Thanh Nhã Hiên một loạt đèn cung đình, khi màn đêm buông xuống, trong đêm tối vạn người đều tịch mịch vạn nhà đèn đuốc tắt, vì Long Kiểu Nguyệt nàng thắp lên một ngọn đèn.

Nàng giống như, giống như trở lại lúc đó, trở lại Tiên Xu Phong, trở lại bên người Bạch Lộ. Nàng muốn dọc theo con đường đầy đèn cung đình, một lần nữa trở lại Thanh Nhã Hiên, trở lại bên cạnh người mình yêu, trở lại sau khi ngọn nến xua tan bóng tối, thắp sáng một phương quang minh.

Nàng muốn đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc trở lại bên người kia. Không còn là kẻ nằm vùng của Ma giáo, không còn là khôi lỗi bị người khác khống chế, không còn là sư phó giấu diếm nàng nữa, mà là có thể quang minh chính đại xuất hiện ....

Cho nên, cho nên cho dù rơi vào kết cục hôm nay, cho dù là buông tay đánh một trận rồi rơi vào kết cục như vậy, Long Kiểu Nguyệt nàng sẽ không hối hận. Nàng sẽ chống đỡ, cho dù là sống sót kéo dài hơi tàn, dù là nhận hết tra tấn thủng trăm ngàn lỗ chết đi, trở thành lệ quỷ, trở thành vong hồn, nàng cũng muốn trở lại Trường Lưu, trở lại bên người Bạch Lộ, bộc bạch tâm ý của mình với nàng ấy.

Cho dù là ta chết đi... . . . Ta cũng không cần chết ở nơi vô duyên vô cớ này, ngay cả khuôn mặt người mình yêu cũng quên mất.

Dung Dung Ngọc thu hồi ngân trâm, thở dài, đi ra ngoài.

Nàng không hiểu, cho tới bây giờ, nữ tử này còn đang kiên trì cái gì. huống chi thân là một nữ tử thân mang tuyệt sắc mỹ mạo, không phải là nên lấy lòng nam tử tôn quý nhất thượng đẳng nhất trên đời này sao, nhờ vào đó đổi lấy vinh hoa phú quý cùng vô thượng sủng ái sao?

Trên đời này, có cái gì đáng quý hơn mạng sống? Dung Dung Ngọc nàng thật sự là nghĩ không ra.

Một đao kiếm quang trước mặt tựa như ánh sáng mới nở ở chân trời, chói mắt vô cùng, làm cho Dung Dung Ngọc kìm lòng không đậu giơ tay lên che. Đạo bạch quang kia kết thúc suy tư của Dung Dung Ngọc. Nàng không dám tin nhìn người tới trước mặt, che lấy yết hầu, máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình, chỉ giống như nước suối mang theo sinh mệnh của nàng phun ra không chút lưu tình.

Trầm Vọng Sơn triệt hồi pháp thuật nhất diệp chướng mục che chắn, một tay cầm một thanh kiếm lạnh thấu xương, Như Như cùng Ý Ý đứng sau lưng hắn, thận trọng nhìn chung quanh, như lâm đại địch.

Trên thanh kiếm kia nhiễm máu tươi của Dung Dung Ngọc, một trận huyết quang mê ly. Như Như bước vào trong hình phòng Lạc Thủy Trì trước một bước, bất quá là cười khanh khách vui vẻ một tiếng, liền có tiếng kêu thảm thiết của mấy yêu quái ở bên cạnh vang lên, một trận thanh âm máu tươi rơi xuống.

Long Kiểu Nguyệt bị ngâm ở bên trong Lạc Thủy Trì, ngũ giác thần đài bị hủy hết. Trầm Vọng Sơn xuống dưới Lạc Thủy Trì, trong khoảnh khắc tiếp xúc với mặt nước lông mày không dễ phát hiện nhíu một cái, tựa hồ hít sâu một hơi, cũng cố gắng ẩn nhẫn xuống. Hắn đi tới, liền mạch mở xích sắt trên tay Long Kiểu Nguyệt.

Bên trong xích sắt một vòng đầy gai sắt, hơn nữa còn nhỏ hơn cổ tay nàng. Cái gai sắt kia đâm vào cổ tay và xương cổ tay của nàng, Trầm Vọng Sơn nhíu mày, hốc mắt đỏ lên, cắn răng mới rút gai trên xích sắt ra khỏi xương của nàng.

Long Kiểu Nguyệt nhẹ kêu một tiếng, cả người giống như không có xương cốt ngã vào trong ngực Trầm Vọng Sơn. Trầm Vọng Sơn chỉ từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược, cạy mở miệng nàng ra, muốn cứng rắn đút xuống.

Nhưng vừa để cho nàng mở miệng, ánh mắt Trầm Vọng Sơn lại đỏ lên một vòng. Bên trong tất cả đều là dấu vết bị ăn mòn, ngoại trừ đã hoàn toàn nhìn không rõ đâu là cổ họng hoàn hảo, ngay cả đầu lưỡi cũng một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Trầm Vọng Sơn đem thuốc kia cho nàng nuốt xuống, đè nén đôi mắt đỏ hoe, thanh âm vẫn nhẹ nhàng nói: "Ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ?"

Long Kiểu Nguyệt rốt cục có chút thần thức, lông mi run rẩy, trên thân thể ướt sũng hắc huyết không ngừng chảy xuống. Đôi mắt nàng nhắm chặt chảy lệ, theo khuôn mặt chảy ra hai đạo hắc huyết, chỉ khàn khàn cuống họng nhỏ không thể nghe thấy nói: "Thế tôn... . . . ."

Trầm Vọng Sơn đỡ nàng lên, ôm vào trong ngực. Như Như thu tay lại, toàn thân đều là một mảnh máu tươi đầm đìa. Ý Ý đứng ở phía trước, đỏ cả vành mắt với Long Kiểu Nguyệt đang ở trên lưng Trầm Vọng Sơn, cũng bi thương hô: "Long tỷ tỷ."

Long Kiểu Nguyệt nằm sấp trên lưng hắn, nước mắt dưới hốc mắt không ngừng chảy. Xương ngón tay của nàng bị Dung Dung Ngọc khoét, con mắt bị độc mù, màng nhĩ bị đâm thủng, cổ tay cũng dập nát, trong thân thể đã bắt đầu dần dần bị ăn mòn. Cố chống đỡ đến bây giờ, đã coi như là kỳ tích.

Như Như nhảy tới, cẩn thận gật đầu nói với Trầm Vọng Sơn: "Thế tôn, chúng ta đi nhanh đi! Bọn họ khẳng định sẽ sớm phát hiện tung tích của chúng ta, Như Như và Ý Ý sẽ phụ trách chặn ở phía sau! "

Trầm Vọng Sơn gật đầu, ôm Long Kiểu Nguyệt chạy ra ngoài.

Long Kiểu Nguyệt hai mắt chỉ có thể nhìn thấy quang ảnh mơ hồ, nàng nằm ở trong ngực Trầm Vọng Sơn, một phần cũng không thể động đậy. Trong một mảnh xám đen trắng, bóng người nhúc nhích, giống như trong hình ảnh đen trắng có người chém gϊếŧ, nhưng nàng không nghe thấy gì cả.

Như Như cùng Ý Ý toàn thân máu tươi, ở cửa ải bắt đầu xuất hiện vô số yêu ma, hướng Trầm Vọng Sơn hô: "Thế Tôn! Đi mau! "

Hai tiểu đoàn tử kia toàn thân đẫm máu, với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, tay không xé rách một yêu quái mặt xanh răng nanh. Bên trong huyết vũ, có rất nhiều yêu quái cầm đao búa xông lên.

Trong một mảnh máu tươi hỗn loạn, Trầm Vọng Sơn đem Long Kiểu Nguyệt một tay ôm vào trong ngực, trong tay áo bay ra ngàn vạn diều giấy đều huyễn hóa thành thiên quân vạn mã, bên trong hỗn chiến cùng nhau chém gϊếŧ.

Viên đan dược kia tựa hồ rốt cục có chút tác dụng, Long Kiểu Nguyệt rốt cục có một tia khí lực như vậy, con mắt sớm đã đỏ ngầu mở ra một chút. Bên tai chuyền đến tiếng chém gϊếŧ cùng tiếng hô hoán, tiếng kêu thảm thiết tựa hồ là từ một thế giới khác truyền đến.

Như Như cùng Ý Ý sớm đã ôm nhau ở cùng một chỗ, huyễn hóa thành một con cự long cả người lóe lên kim quang. Cự long gầm thét, phun ra hỏa diễm trong vô số yêu ma như con kiến hôi, hỏa diễm đốt cháy lướt qua, nơi sóng đỏ quay cuồng, đều có vô số ngọn nến hình người điên cuồng lăn lộn thiêu đốt.

Đây là một mảnh Địa Ngục tử vong, đây là đại nạn ma tộc trăm ngàn năm qua chưa từng có.

Ý thức của Long Kiểu Nguyệt vẫn còn đang mê man, bị cảnh tượng trước mắt chấn nhϊếp, nàng chỉ mê mang giương mắt, nhìn về phía Trầm Vọng Sơn.

Như Như và Ý Ý ngay từ đầu đã mạnh như vậy sao? Trầm Vọng Sơn kia rốt cuộc là cường đại cỡ nào, có thể dựa vào lực lượng của mình san bằng Ma Cung?

Trầm Vọng Sơn đem nàng đặt ở bên cạnh, chỉ giương mắt nhìn cự long hoàng kim đang gầm thét kia. Long Kiểu Nguyệt lảo đảo một chút, vẫn đứng vững vàng thân thể.

Bởi vì đã có một con diều giấy hóa mục đứng ở phía sau nàng, hóa thành một con rối khổng lồ bám vào người nàng, thay nàng chống đỡ thân thể.

Nàng giương mắt nhìn lại Trầm Vọng Sơn, lại đột nhiên lắp bắp kinh hãi. Dưới vành mắt Trầm Vọng Sơn quầng thâm đã đậm không tan được, trong mắt đỏ lên, tất cả đều là nước mắt.

Long Kiểu Nguyệt ngây dại. Nhóm binh tướng yêu ma tộc nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa lối ra này, lại xông lên, muốn gϊếŧ bọn họ.

Trầm Vọng Sơn chỉ quay đầu nhẹ nhàng nói với nàng: "Kiểu Nguyệt, mau chạy đi."

Kiếm quang lóe lên, trong tay Trầm Vọng Sơn cầm theo kiếm, chém gϊếŧ một yêu quái muốn tới gần Long Kiểu Nguyệt. Yêu quái kia bị chặt thành hai đoạn, máu tươi vãi đầy mặt đất, đỏ đến làm cho người ta đầu váng mắt hoa.

Long Kiểu Nguyệt cuống họng khàn khàn giọng, chỉ chịu đựng yết hầu kịch liệt đau nhức, gào thét những lời nhỏ không thể nghe thấy: "Thế tôn, chúng ta... cùng nhau chạy..."

Nếu Như Như cùng Ý Ý lợi hại như vậy, bọn họ nhất định có thể toàn thân trở ra!

Trầm Vọng Sơn vung kiếm lại chém xuống đầu một yêu ma, chỉ dịu dàng vuốt tóc nàng nói: "Kiểu Nguyệt, sau khi ngươi trở về, không nên trở về Trường Lưu, trực tiếp đi Long Đình. Bên ngoài xảy ra một số việc, chỉ có Long tông chủ sẽ che chở cho ngươi. "

Long Kiểu Nguyệt đầu váng mắt hoa nhìn hắn. Kim long kia gầm thét, quay cuồng, hỏa diễm lại dần dần biến mất khỏi miệng nó. Những yêu ma kia không biết từ nơi nào tìm tới mấy tầng khóa vàng, khoá lại chân trước của kim long. Cự long liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn bị chúng yêu ma hợp lực kéo xuống, không cam lòng gầm thét ngã trên mặt đất.

Trầm Vọng Sơn hít một hơi thật sâu, giống như thường ngày ôn hòa hàm chứa khoan dung, lại đỏ hốc mắt nói: "Như Như và Ý Ý vừa rồi đã thiêu đốt hết hồn phách của mình, ta cũng đã đến đại hạn. Như Như lần trước đã sát sinh, chú thuật lực trên người ta càng ngày càng nặng, có lẽ sẽ phát cuồng, có lẽ là tẩu hỏa nhập ma, có lẽ là tu vi mất hết, cho dù hôm nay không tới cứu ngươi, ta cũng sẽ chết. "

Bộ dáng Trầm Vọng Sơn ở trong ánh mắt sung huyết của Long Kiểu Nguyệt chỉ là một cái bóng màu xám mơ mơ hồ hồ, nàng điên cuồng chảy ra huyết lệ màu đen, chỉ khàn khàn cuống họng, nói: "Ta không tin... . . . là... . . . là... . . . . . ngươi gạt ta..."

Trầm Vọng Sơn đỡ lấy bả vai run rẩy của nàng, nhẹ giọng nói với nàng: "Thật xin lỗi, Kiểu Nguyệt, để cho ngươi chờ lâu như vậy. Ta đã suy nghĩ thật lâu, ta biết tới nơi này liền không có cơ hội sống sót trở về. Như Như cùng Ý Ý đều đã chết rồi, nhưng ngươi vẫn còn sống."

Yêu ma đuổi tới bị diều giấy che kín, kim long phía trước bị trói buộc trên mặt đất giãy dụa không được tán loạn như sương mù kim sắc, Như Như cùng Ý Ý nắm tay, quỳ một chân trên đất, toàn thân đẫm máu, mỉm cười ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hô một tiếng ca ca, tiêu tán trong chiến trường máu tươi.

Trầm Vọng Sơn rốt cục xin lỗi cười một tiếng với nàng, đem nàng mạnh mẽ đẩy ra ngoài, khẽ cười nói: "Vĩnh biệt, Kiểu Nguyệt. "

Tiếng chém gϊếŧ kia rốt cục vang lên ở phía sau.

Con rối giấy trên lưng chống đỡ thân thể của nàng, giống như gân cốt một lần nữa định hình, theo tâm ý của nàng biến hóa, vừa vặn làm cho nàng chạy trốn vào hoang mạc vô tận kia.

Âm thanh ma hống đêm hôm đó, vang vọng toàn bộ Trường Lưu.

Ngày đạo gia tụ họp, Thánh Tôn đang chủ trì sự vụ ở Kim Điện. Ngồi đây đều là đạo gia đứng đầu Huyền Vũ đã gặp qua sóng to gió lớn, làm sao có bản lĩnh nghe không ra nguồn gốc của thanh âm kia?

Một lát sau, một con diều giấy mang Bạch Chỉ cả người đẫm máu mang theo vết thương trở về. Cùng trở về, còn có một cỗ thi thể của đệ tử Tây Bắc Tề Vân Phủ trên diều giấy, rõ ràng chết bởi Cửu thiên dẫn lôi quyết.

Theo lời Bạch Chỉ nói, ngày đó nàng vừa vặn từ Tây Bắc Tề Vân phủ trở về, mang theo đệ tử này, nửa đường liền bị tiếng ma rống kia hấp dẫn đến, phát hiện Long Kiểu Nguyệt cùng Ma Tôn có lui tới. Long Kiểu Nguyệt cùng Ma Tôn có lẽ là đang thương nghị chuyện gì, hai người một lời không hợp đánh nhau, lại không biết Bạch Chỉ đã ở bên cạnh nhìn thấy tất cả.

Sau đó Long Kiểu Nguyệt phát giác Bạch Chỉ, muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu. Đệ tử này vì cứu nàng, liền liều chết đỡ một chưởng này của Long Kiểu Nguyệt. Sợ Trường Lưu phái người tiêu diệt nàng, Long Kiểu Nguyệt liền cùng Ma tôn chạy trốn.

Bạch Chỉ ngồi dưới kim điện, lời này vừa nói ra, bốn phía một mảnh xôn xao. Long Đình tông chủ nổi giận tại chỗ, liền muốn xách kiếm tiến lên chém gϊếŧ Bạch Chỉ. Thánh Tôn không thể không xuất thủ, ngăn cản Long tông chủ, cũng cẩn thận kiểm tra pháp ấn trên người đệ tử kia.

Sau đó Trầm Vọng Sơn đáp hóa mục diều giấy trở về, hắn truy tìm tung tích của Long Kiểu Nguyệt không có kết quả, đành phải nửa đường mà trở lại, cũng chứng thực sự thật Bạch Chỉ nói chuyện ma rống cùng đệ tử bị Cửu Thiên Dẫn Lôi Quyết trọng kích mà chết.

Từ sau lần nghị quyết kim điện lần trước, Trường Lưu từ Thiên Cơ Các trong hoàng cung truyền đến, đã phán định thân phận Ma tộc nằm vùng của Long Kiểu Nguyệt, lại tăng thêm án mạng Tây Bắc Tề Vân Phủ Bạch Chỉ làm chứng, còn có đệ tử chết ở phụ cận Trường Lưu đêm đó quả thật bị tuyệt học Cửu Thiên Lôi Đình Quyết của Long Đình thế gia gϊếŧ chết, Thánh Tôn đã chủ trì thẩm phán, đã phán định cực hình đối với phản đồ Trường Lưu Long Kiểu Nguyệt này.

Khi đó Trầm Vọng Sơn vào đêm trăng tròn đi theo Ma hống, lại mất dấu tung tích của Long Kiểu Nguyệt, đành phải không công mà trở về. Ngoại trừ tông chủ Long Đình trở mặt phất tay áo rời đi, Trầm Vọng Sơn biểu thị tin tưởng Long Kiểu Nguyệt, các đồng môn khác, Thu Minh Uyên cùng các phong chủ khác, như Từ Lãng Thanh cùng Bùi Ẩn Chân bọn họ đều tỏ vẻ tuy rằng khó có thể tiếp nhận nhưng vẫn phải nghiêm trị phản đồ.

Bạch Chỉ mặt lạnh lùng, đỏ vành mắt, ngồi ở phía sau kim tọa, không nói gì. Thánh tôn thấy bộ dáng nàng như thế, chỉ an ủi nói: "Chớ vì việc này mà ưu phiền, một khi Trường Lưu bắt được ma chướng kia, tự nhiên sẽ đem nàng đưa ra công lý, cho Tây Bắc Tề Vân phủ các ngươi một cái công đạo. "

Bạch Chỉ không nói chuyện, nhưng hốc mắt đỏ bừng của nàng chính là người không tiếng động tán thành việc này.

Thu Minh Uyên ngồi ở vị trí của mình, trong tay kéo bầu rượu. Trầm Vọng Sơn vừa mới ở Tam Ti điện, sau khi chư vị đồng môn cùng đạo gia thủ lĩnh rời đi, hướng Thu Minh Uyên thở dài: "Kiểu Nguyệt nàng tốt xấu gì cũng đã cứu ngươi, ngươi cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt."

Thu Minh Uyên ngước mắt lên, lắc đầu với hắn: "Đây đều là tạo hoá của chính nàng. Đã cứu ta là đã cứu ta, nhưng chuyện Tây Bắc Tề Vân Phủ kia, ngươi phải tính như thế nào? "

Hắn rót một chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Trầm Vọng Sơn chỉ ngước mắt lên nói: "Kiểu Nguyệt không phải là người như vậy, ta tin nàng. "

Thu Minh Uyên lạnh lùng cười, cười nói với hắn không biết là tự giễu hay là bi thương: "Tin nàng? Là tin Long Kiểu Nguyệt nàng, hay là tin tổ phụ Long Kiểu Nguyệt nàng? Phệ Tâm Ma Cổ loại đồ vật này, ngươi còn không biết nó lợi hại như thế nào? Tổ phụ của Long Kiểu Nguyệt, lúc trước cũng là nhân vật bễ nghễ thiên hạ như thế, còn không phải thua ở trong tay của nó. Long Kiểu Nguyệt nàng bị cổ độc điều khiển, nlàm sao có chuyện gì không làm được? Hôm nay có thể cùng Ma tộc hợp tác tàn sát Tây Bắc Tề Vân Phủ, ngày mai có thể dẫn người đánh lên Trường Lưu chúng ta! "

Trầm Vọng Sơn đỡ trán, Như Như cùng Ý Ý đứng ở sau lưng của hắn, vẻ mắt mất hứng nói với Thu Minh Uyên: "Minh Uyên ca ca! Ngươi không nên nói xấu Long tỷ tỷ nữa! Thế tôn nghe xong sẽ khó chịu."

Thu Minh Uyên nhìn hai tiểu đoàn tử này một chút, ngữ khí cũng mềm nhũn. Hắn tự mình rót cho mình một chén rượu, thở dài nói: "Sư huynh, chúng ta đồng môn trăm năm, biết ngươi xưa nay mềm lòng. Nếu như ngươi không thể xuống tay với Long Kiểu Nguyệt được, vậy ta ở nơi ngươi không nhìn thấy, gϊếŧ nàng, tránh cho nàng làm phiền tâm của ngươi."

Trầm Vọng Sơn khàn khàn bật cười, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói: "Minh Uyên, qua nhiều năm như vậy, tính tình của ngươi vẫn nóng vội như thế. "

Thu Minh Uyên nhìn hắn, lắc đầu đáp: "Vậy sao?"

Thanh âm của hắn nhỏ không thể nghe thấy, giống như chỉ đang nói với chính mình: "Ta dường như, ở trước khi gặp ngươi, tính tình không phải nóng vội như vậy."

Thu Minh Uyên từ Tam Ti Điện đi ra.

Trường Lưu đã hạ Cửu sát lệnh đuổi bắt truy sát Long Kiểu Nguyệt, chỉ là Long Đình bên kia không chịu, còn một bộ trận thế muốn cùng Trường Lưu đánh lên. Thánh Tôn vì trấn an Long tông chủ, Cũng coi như là đền bù cho sơ sẩy đối với việc đệ tử đưa vào Trường Lưu nhưng trông coi không đúng cách, đem một khối ma vực phân chia cho Long Đình.

Thánh Tôn hảo ngôn khuyên bảo, Long tông chủ vốn là cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nhưng nghe nói trên người Long Kiểu Nguyệt mang theo là Phệ Tâm Ma Cổ, không thể không rơi lệ tại chỗ, chỉ thở dài một tiếng oan nghiệt, trở về Long Đình. Về phần khối ma vực kia đi đâu, đã được đệ tử Trầm Tinh Nam bộ phận Vinh Sơn Long Đình ở lại Trường Lưu dẫn người đang ở Phù Vân Các thương nghị.

Thu Minh Uyên đi về phía Linh Thú Phong. Hắn hiện tại không muốn ngự kiếm, thầm nghĩ một mình lẳng lặng dọc theo thông thiên giai kia đi lên Phù Vân Phong, trên đường thổi một chút gió lạnh, hảo hảo tĩnh tâm suy nghĩ một chút.

Có điều hắn đi tới rừng trúc Tiên Xu Phong bên cạnh, chuẩn bị từ con đường mòn bên cạnh vòng tới sau núi Linh Thú Phong.

Mấy vị đệ tử Tiên Xu Phong đi ngang qua bên cạnh, một nữ tử mặc giáo phục màu bạch lam nhỏ giọng nói: "Các ngươi có biết không, Long chưởng môn nguyên bản của Tiên Xu Phong chúng ta, nghe nói là nội ứng của Ma tộc."

Một nữ đệ tử bên cạnh lập tức lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy cái gì vậy!"

Trong lời nói có chút phẫn nộ.

Nữ đệ tử kia bị nói như vậy, trên mặt có chút không nhịn được. Mấy người nói xong liền ngừng lại, nữ đệ tử lúc đầu chỉ đỏ mặt, có chút không phục nói: "Như thế nào, sao lại nói bậy? Thánh Tôn điện hạ ngay cả Cửu Sát Lệnh cũng phát ra, hiện tại án lệ không biết, Long Kiểu Nguyệt nàng là chó săn của Ma tộc, còn hại chết toàn bộ Tây Bắc Tề Vân Phủ Bạch chưởng môn của Hoán Kiếm Thai!"

Nữ tử kia lập tức lớn tiếng phản bác: "Nói bậy! Chưởng môn không phải là người như vậy!"

Thu Minh Uyên chỉ nhìn thoáng qua, nữ tử phản bác kia tựa hồ là tên là Chu Vân Vân, đã từng đi theo phía sau Long Kiểu Nguyệt tới Phù Vân Phong, hắn còn hơi nhớ rõ tên của nàng.

Nữ tử bên cạnh kia cũng không cam lòng, theo lý mà tranh đấu: "Sao lại không phải? Ngươi nói không phải liền là không phải? Nói không chừng Long Kiểu Nguyệt nàng ở trước mặt một bộ, sau lưng một bộ khác! Ngươi thường ngày không phải thích nhất Bạch Chỉ sư tỷ sao? Bây giờ còn không biết bị Long Kiểu Nguyệt rót mê hồn dược gì! Còn sẵn sàng vì nàng nói chuyện!"

Chu Vân Vân chỉ đỏ tròng mắt, tức giận nói: "Ta nói chưởng môn không phải người như vậy!"

Bên cạnh có một nữ tử lạnh lùng nói: "Còn chưởng môn chưởng môn? Long Kiểu Nguyệt nàng bị trục xuất khỏi tiên tịch của Trường Lưu, đã sớm quy làm chó săn Ma tộc, còn gọi chưởng môn chưởng môn gì. Qua hai ngày nữa, sẽ là Bạch chưởng môn tiếp quản Tiên Xu Phong chúng ta. "

Thu Minh Uyên nghĩ những thứ này chẳng qua chỉ là đấu võ mồm của các đệ tử, không muốn nghe nữa. Nhưng bên cạnh lại có bóng đen xẹt qua, chỉ đứng trước mặt mấy đệ tử kia.

Hắn vốn định nhấc chân lên lại một lần nữa đứng yên tại chỗ.

Vì an ủi Bạch Chỉ đã mất đi thân nhân cùng gia phủ, Thánh Tôn cho phép Bạch Chỉ tiếp quản Tiên Xu Phong, đồng thời khống chế huyết mạch của Hoán Kiếm Thai, đồng thời lại một lần nữa đem đại quyền của Tiên Xu Phong giao cho nàng. Hiện giờ Bạch Chỉ chính là chưởng môn Trường Lưu quyền thế rất mạnh, ngay cả vương quyền thế gia cũng vội vàng muốn lên Trường Lưu báo cáo chuyện thông gia hai nhà bọn họ.

Cái bóng màu đen vừa rồi, khẳng định là Bạch Chỉ đến Tiên Xu Phong tiếp quản Thanh Nhã Hiên.

Quả nhiên, trong rừng trúc có một bóng người chậm rãi đi ra, rõ ràng chính là Bạch Chỉ.

Khuôn mặt thanh lãnh của nàng, mặc một thân xiêm y màu đen, chậm rãi đi xuống thềm đá.

Mấy nữ đệ tử Tiên Xu Phong mặc giáo phục màu bạch lam đều cúi đầu xuống. Chu Vân Vân vừa mới ủy khuất nước mắt đảo quanh hốc mắt, hiện giờ thấy Bạch Chỉ tới, vừa có chút sợ hãi, vừa có chút ủy khuất.

Bạch Chỉ đi tới trước mặt nàng, chỉ dịu dàng duỗi tay, nâng mặt nàng lên, ôn hòa nói: "Các ngươi vừa mới cãi nhau cái gì? "

Chu Vân Vân vừa nhìn thấy Bạch Chỉ vẫn ôn nhu như lúc ban đầu làm đại sư tỷ, chỉ vội vàng quay đầu nhìn mấy đệ tử khác nói: "Bạch chưởng môn! Vừa rồi mấy người các nàng vu hãm chưởng môn, nói Long chưởng môn là nội ứng của Ma tộc, nói... "

Một tiếng tát thanh thúy vang lên trong rừng trúc, Bạch Chỉ ôn nhu nhìn nàng, chỉ khẽ cười nói: "Ta mới là chưởng môn của Tiên Xu Phong này, nhớ kỹ chưa? "

Mặt Chu Vân Vân bị một bạt tai kia đánh nghiêng sang một bên, nửa ngày mới không thể tin nhấc tay lên, che lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, trong đôi mắt mở to bị doạ tới mức ngay cả nước mắt cũng không dám rơi xuống.

Mấy đệ tử bên cạnh cũng không dám tin, chỉ giật mình nhìn Bạch Chỉ. Đợi đến khi Chu Vân Vân phản ứng lại, nước mắt của nàng đã không ngừng tuôn ra, chỉ cúi đầu, cung kính chịu đựng nghẹn ngào, nói: "Vâng, vâng, chưởng môn. "

Bạch Chỉ ánh mắt quét tới, mấy người đệ tử đều lúc câm như hến, một tràng tiếng chào chưởng môn.

Thu Minh Uyên ở phía sau rừng trúc, cách mấy tầng thúy trúc, lãnh đạm nhìn xem.

Loại chuyện giáo huấn đệ tử này, trên Trường Lưu, chỉ có Long Kiểu Nguyệt sẽ không làm.

Sư phó như nàng làm không đứng đắn, môn hạ đồ đệ quản lỏng, hàng năm vào dịp tết nguyên đán còn mang theo các nàng ăn lẩu đốt pháo hoa. Hắn nhìn Long Kiểu Nguyệt cùng những đồ đệ của nàng, không giống như thầy trò, ngược lại giống như đồng môn.

Nhưng nói lại, vị trí chưởng môn của Tiên Xu Phong này lúc đầu, cũng nên là của Bạch Chỉ nàng chứ?

Thu Minh Uyên buồn bực ngán ngẩm trở về Phù Vân Các.

Hắn ở Phù Vân Các uống hai ba bầu rượu, nhưng người tu đạo đã qua Tích Cốc sớm đã không say rượu, rượu kia đặt ở trong miệng, bất quá chính là mùi nước trắng.

Nhớ rõ thật lâu trước đây, hơn trăm năm trước, tổ phụ của Long Kiểu Nguyệt, Trầm Vọng Sơn, còn có hắn Thu Minh Uyên, lúc cùng nhau tu học ở Trường Lưu, đã từng cùng nhau uống rượu dưới tàng cây hòe cổ ngàn năm ở Phù Vân Các.

Khi đó Trầm Vọng Sơn chỉ là một tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu không quyền không thế, tổ phụ của Long Kiểu Nguyệt lại là con trai trưởng của Long Đình thế gia. Thu Minh Uyên sinh ra cũng giàu có, theo lý mà nói, tổ phụ của Long Kiểu Nguyệt cũng nên hợp với mình hơn. Thật không nghĩ đến lần uống rượu dưới tàng cây đó, Trầm Vọng Sơn lại cùng con trai trưởng Long Đình vừa quen đã thân nói chuyện rất vui vẻ, trong mấy canh giờ đó, Thu Minh Uyên hắn ngay cả lời cũng không có chen vào được một câu.

Sau đó hắn cùng Trầm Vọng Sơn ở lại Trường Lưu, Tổ phụ Long Kiểu Nguyệt trở về Long Đình, kế thừa gia nghiệp. Trường Lưu theo đuổi dưỡng thần tiên thuật kiêm tu trú nhan hữu thuật, nhưng Long Đình chỉ tu đấu pháp lôi đình thuật. Bọn họ lần này chia tay, mấy chục năm liền không gặp lại một lần.

Lúc gặp lại, chính là thời khắc tổ phụ của Long Kiểu Nguyệt hấp hối. Trường Lưu sự vụ bận rộn, Thu Minh Uyên hắn nếu không phải Long Đình danh hào nổi tiếng, căn bản là không nhớ được người cùng uống rượu dưới tàng cây hòe cổ hôm đó là ai. Nhưng Trầm Vọng Sơn vẫn nhớ rõ hắn, từ bỏ sự vụ Trường Lưu một ngày, xuống Trường Lưu đi gặp cố nhân của hắn một lần cuối cùng.

Bọn họ rõ ràng chỉ gặp qua một lần, lại hình như là bằng hữu cùng nhau trải qua rất nhiều năm. Trầm Vọng Sơn không thích người khác can thiệp vào thân gia đại sự của hắn, nhưng Thu Minh Uyên lại nghe nói lúc gia chủ Long Đình hấp hối, đem cháu gái đích tôn nữ còn nhỏ của mình hứa gả cho Trầm Vọng Sơn, Trầm Vọng Sơn vậy mà không có chút do dự nào đáp ứng.

Trầm Vọng Sơn vĩnh viễn là ôn tồn lễ độ dịu dàng như nước, Thu Minh Uyên hắn, thật vĩnh viễn không nghĩ ra, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Hắn là dịu dàng, nhưng dịu dàng này, đối với Thu Minh Uyên mà nói, là sắc bén vô tình nhất.

Nhưng dịu dàng thì như thế nào, vô tình thì như thế nào.

Thu Minh Uyên ngồi trong phòng hồi lâu. Hắn giữ nguyên áo nằm ở trên giường, nhắm mắt lại mở ra. Hắn đứng dậy ngồi ở trước bàn sách, bất quá nhìn hai ba lần, lại nhìn không nổi. Hắn xách luân hồi kiếm, muốn đi luyện kiếm, nhưng đi được một nửa, hắn lại đi trở về.

Trời đã hoàng hôn, toàn bộ Phù Vân Các lơ lửng ở trong mây xanh, cực kỳ giống tiên cảnh lượn lờ trên chín tầng mây.

Hắn rốt cục khuất phục, hạ lông mày xuống.

Thu Minh Uyên ngự kiếm bay xuống Phù Vân Các, đi tới Tam Ti Điện.

Nguyện vọng của Trầm Vọng Sơn, chính là nguyện vọng của Thu Minh Uyên. Mặc kệ hắn là hữu tình hay là vô tình, chỉ cần Trầm Vọng Sơn hắn cao hứng, chỉ cần Trầm Vọng Sơn hắn đáng giá cảm thấy, không phải là bảo vệ một nha đầu sao? Xông pha khói lửa máu chảy đầu rơi, lại có cái gì không làm được?

Thu Minh Uyên dẫn theo luân hồi kiếm đi Tam Ti Điện. Tam Ti điện lớn như vậy không có thắp nến, trong bóng tối đen kịt, yên tĩnh khiến người ta hoảng hốt.

Vọng Sơn đâu?

Thu Minh Uyên bất quá giơ ngón tay lên, ánh nến bốn phía liền bị nội lực của hắn đốt lên, một lần nữa đem ánh sáng hướng về kim điện bị bóng tối bao phủ.

Trên kim tọa, chỉnh tề đặt một xấp tấu chương. Nghiên mực bày chỉnh tề, bút lông cũng sạch sẽ treo trên giá bút.

Thu Minh Uyên bước nhanh về phía trước, chỉ tiện tay cầm một cuốn tấu chương. Phía trên lít nha lít nhít phê bình chú giải, trong đó có một tấu chương còn nhỏ một giọt mực, làm nhoè giấy gấm trên tấu chương kia đi.

Hắn đã đem tất cả tấu chương đều phê duyệt xong.

Thu Minh Uyên nhìn, trong lòng có chút ấm áp, lại có chút vì hắn bất đắc dĩ. Hắn từ một vùng ở Trấn Nam về, tìm kiếm giải pháp về khôi lỗi hóa mục, bất quá chính là yên tĩnh theo dõi kỳ biến. Trầm Vọng Sơn hắn nói không chừng ngày sau thời gian còn dài, cần gì phải liều mạng như thế này? Lại nói, Trầm Vọng Sơn hắn coi như bày biện không động đến những tấu chương này, Thu Minh Uyên hắn cũng sẽ lén lút lẻn vào Tam Ti Điện, bắt chước bút pháp của hắn để thay hắn phê duyệt xong những tấu chương này.

Trong lòng Thu Minh Uyên ấm áp, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Có điều đã trễ thế như vậy, Vọng Sơn lại đi đâu đây?

Đợi đến khi hắn trở về, mình muốn cùng hắn nói một tiếng. Hắn muốn che chở cho Long Kiểu Nguyệt, vậy Thu Minh Uyên ta có thể thay hắn làm, cái khác không cần, chỉ cần hắn đem tấu chương này đưa tới Tam Ti Điện, để cho mình phê một nửa.

Dù sao mình một mình ở Phù Vân Các, tìm không được việc gì làm, thật sự tịch mịch rất không thú vị!

***

Trầm Vọng Sơn đem nàng mạnh mẽ đẩy ra ngoài, một mình giữ ải vạn người không thể qua ở cửa cung điện Ma Cung, chỉ hóa thành một mảnh luyện ngục Tu La tràng.

Trong ánh mắt Long Kiểu Nguyệt chỉ có một bóng người mơ hồ màu trắng, máu đen từ trên thân những con yêu ma kia phô thiên cái địa vung ra. Thời gian dần trôi qua, bóng người kia cũng biến đổi thành màu đen.

Nàng biết, đó là máu tươi nhuộm lên.

Bên tai là tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng vô cùng vô tận gϊếŧ chóc, nàng giống như người phát điên, lảo đảo muốn thoát khỏi luyện ngục tu la tràng này.

Phương xa có người đang chờ nàng, chờ nàng thực hiện ước định, chờ nàng đã nói xong, theo nàng lưu lạc thiên nhai, đi bất cứ nơi nào nàng muốn, xem khắp núi non sông ngòi, xem khắp phong cảnh thiên hạ.

Làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào điều này có thể đạt được?

Huyết lệ màu đen từ dưới hốc mắt nàng mãnh liệt tuôn ra, giờ này khắc này, ngoại trừ rơi lệ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể.

Một đám diều giấy vây quanh ở bên người nàng, nàng lảo đảo nghiêng ngả đi trong sa mạc, vẫn chưa đi khỏi rất xa.

Trầm Vọng Sơn thay nàng cắt đứt truy binh. Hắn sẽ chết sao?

Long Kiểu Nguyệt nàng bất kể như thế nào, liều mạng cố gắng, đều không thể thay đổi vận mệnh của Trầm Vọng Sơn sao?

Đám diều giấy ở bên người Long Kiểu Nguyệt bay múa, ở trong mắt Long Kiểu Nguyệt, bất quá là một mảnh sương mù màu trắng.

Nàng lảo đảo nghiêng ngã đi tới, cuối cùng cũng dừng bước.

Đám diều giấy vây quanh nàng, tựa hồ đang thúc giục nàng nhanh chóng tiến lên. Long Kiểu Nguyệt lại bỗng nhiên quay đầu, chạy như điên về phía trước.

Long Kiểu Nguyệt nàng sẽ không trốn nữa! Long Kiểu Nguyệt nàng sẽ không để máu tươi của người khác đến vì tính mạng của mình mà phải trả giá! Cho dù có chết thì sao? Nàng chết cũng sẽ không bỏ lại Trầm Vọng Sơn !

Dù cho biết hiện tại quay trở lại, dù cho biết mình rất có thể là tự chui đầu vào lưới hao phí nỗi khổ tâm của Trầm Vọng Sơn, thế nhưng vậy thì như thế nào đây?

Muốn vứt bỏ Trầm Vọng Sơn một mình chạy thoát, Long Kiểu Nguyệt nàng làm không được, Long Kiểu Nguyệt nàng làm không được!

Con rối giấy giá đỡ trên người nàng mang theo nàng chạy như điên, nhưng thân thể lại không chịu nổi bôn ba như vậy, thống khổ không chịu nổi như muốn tùy thời nứt ra.

Lúc nàng không nhìn thấy, nghe không thấy, ngửi không thấy, sờ không thấy, là Trầm Vọng Sơn trả giá hết thảy thậm chí hy sinh Như Như và Ý Ý đến cứu nàng, muốn một mình tham sống sợ chết chạy trốn, làm không được! Làm không được! Làm không được!

Đám diều giấy theo Long Kiểu Nguyệt cùng nhau điên cuồng bay múa về phía lối cửa ra kia. Nàng liều mạng chạy tới, bên trong huyết vũ, Trầm Vọng Sơn đứng ở nơi đó, hao hết thần chí, một đôi mắt đỏ như là nhiễm máu.

Trầm Vọng Sơn tẩu hỏa nhập ma.

Yêu ma phía trước bị khí thế của hắn chấn nhϊếp, đều là hoảng sợ không dám tiến lên. Long Kiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh hắn, chỉ khàn giọng nói với hắn: "Muốn chết... . Cùng chết."

Toàn thân Trầm Vọng Sơn trên dưới tất cả đều là máu tươi, giống như người vừa mới từ trong máu vớt lên, dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn nàng. Một yêu ma ở trước mặt hắn, hai mắt đỏ bừng muốn nhào tới, Trầm Vọng Sơn chỉ rút kiếm mạnh mẽ nâng lên, yêu ma kia liền thành hai nửa.

Trận chém gϊếŧ kia kéo dài bao lâu, Long Kiểu Nguyệt cũng không biết. Nàng đứng ở bên cạnh hắn, cách khoảng cách vừa vặn, nhìn thi thể yêu ma chết trước mặt đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

Một con diều giấy từ bên hông hắn bay qua, chỉ rung động cánh, tiếng xột xoạt rung động.

Trầm Vọng Sơn lắc lư một cái, chung quy là thể lực không chống đỡ ngã xuống. Long Kiểu Nguyệt cố hết sức cõng hắn lên, chỉ đi ra bên ngoài.

Yêu ma phía sau đồng loạt xông lên.

Long Kiểu Nguyệt chảy xuống huyết lệ, chỉ cam chịu nhắm mắt lại.

Bạch Lộ, thật xin lỗi.

Sư phó, sư phó đã không thể cùng ngươi thực hiện ước định.

Con đường hàng trăm ngàn dặm, nàng làm sao đi tới?

Có đôi khi Trầm Vọng Sơn sẽ ngã xuống. Xương cổ tay của Long Kiểu Nguyệt nàng đã vỡ vụn, xương ngón tay lúc ở Lạc Thủy Trì cũng bị khoét, nàng ngay cả nâng Trầm Vọng Sơn lên cũng không có khả năng.

Nàng quỳ trên mặt đất, tìm một chỗ có sườn dốc, dùng răng kéo Trầm Vọng Sơn qua, dùng khuỷu tay đẩy hắn lên, mượn thế để cho hắn rơi vào trên lưng nàng.

Nàng cứ như vậy khiêng Trầm Vọng Sơn, đi ra hoang mạc vô tận kia.

Diều giấy bên cạnh nàng một con cũng không còn, tất cả lúc yêu ma xông lên, hóa thành đại hỏa đầy trời, ngăn cách tầm mắt của bọn họ, lưu lại cho nàng cùng Trầm Vọng Sơn cơ hội thoát thân.

Trầm Vọng Sơn chỉ tỉnh lại một lần.

Long Kiểu Nguyệt lảo đảo nghiêng ngả đi vào trong sa mạc. Lúc hắn tỉnh lại, còn đang ở trên lưng Long Kiểu Nguyệt. Long Kiểu Nguyệt cõng không nổi hắn, chỉ khom người, dùng răng cắn vạt áo hắn, sợ hắn từ trên người mình trượt xuống.

Hắn chỉ đỏ mắt, giơ tay lên, trong tay cầm tàn kiếm, một kiếm đâm xuyên qua phế phủ của Long Kiểu Nguyệt.

Long Kiểu Nguyệt lung lay một cái, trong miệng cắn chặt vạt áo Trầm Vọng Sơn, máu tươi màu đen lan tràn trong miệng nàng, đem vạt áo cắn kia nhuộm thành một mảnh ám sắc.

Nước mắt trong mắt nàng đã chảy khô.

Long Kiểu Nguyệt ho khan một tiếng, mặc cho máu đen từ khóe miệng nàng chảy ra, cũng không có khí lực đi lau một chút. Tầm mắt của nàng vẫn là một mảnh mênh mông như trước, màu đen, màu xám, kền kền quanh quẩn trên không trung, trên mặt đất là cát vàng xương khô.

Nàng cắn vạt áo kia, miệng lưỡi không rõ cười thê lương một tiếng. Tiếng cười kia giống như một lệ quỷ đáng sợ trong đêm tối chết oan quanh quẩn, nghe có vẻ khiến người ta sởn tóc gáy.

Phế phủ của ta, ngũ tạng của ta, thân thể của ta, sớm đã thủng trăm ngàn lỗ. Cho dù là ngươi đâm một kiếm như thế, bất quá là chịu thêm chút đau đớn.

Miễn là trái tim ta còn đập, miễn là máu của ta vẫn còn nóng, ta sẽ không bỏ lại ngươi Trầm Vọng Sơn.

Nàng đã nhớ không rõ mình đi được bao lâu. Đêm tối cùng ban ngày giao thế, sao trời cùng ánh sáng ban mai hoà lẫn.

Giống như một cỗ xác chết chỉ biết đi về phía trước, chỉ biết tiến lên phía trước. Long Kiểu Nguyệt quên hết thảy, quên mình là ai, quên người trên lưng mình là ai, quên mình vốn định đi đâu.

Nàng chỉ biết là, nàng muốn cõng người trên lưng này, đi đến Trường Lưu. Trường Lưu có thể cứu hắn, chỉ có Trường Lưu mới có thể cứu hắn. Trường Lưu có người đang chờ nàng, chỉ có đi Trường Lưu, nàng mới có thể nhìn thấy nàng.

Thân thể nàng trăm ngàn vết thương, nhưng vỏ bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Dung mạo xinh đẹp, tinh xảo kia, thái dương nhiễm phong sương gian nan vất vả, da thịt ẩn chứa cát vàng, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.

Nàng cho là mình sẽ chết vì kiệt sức, đến chết cũng sẽ là một bộ da mỹ nhân như vậy.

Dưới ánh mặt trời dữ dội, cuối cùng nàng đã ngã xuống đất.

Trầm Vọng Sơn trên lưng cũng bị ngã ở một bên, Long Kiểu Nguyệt ngã xuống đất, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.

Thần trí của nàng dần dần tán loạn, nàng thậm chí đã không biết khuôn mặt này. Nàng không biết trên lưng nàng là ai, nàng chỉ biết rằng nàng rất mệt mỏi.

Có người đột nhiên đứng ở trước mặt của nàng.

Váy áo màu bạch lam, tóc đen như mây trôi.

Dưới ánh mặt trời nóng rực, Long Kiểu Nguyệt chỉ mờ mịt vươn tay về phía nàng. Cổ họng nàng khàn khàn đã không thể lên tiếng, nàng đã không thể nhúc nhích thêm một phần nào nữa.

Dung nhan kia ở trước mặt nàng cười một tiếng, tựa hồ có người ở bên tai nàng, dịu dàng gọi nàng sư phó.

Long Kiểu Nguyệt vươn tay ra, dốc hết toàn lực muốn chạm vào khuôn mặt lúc nửa đêm tỉnh mộng kia, điêu khắc ở đáy lòng.

Huyết lệ màu đen tràn đầy hốc mắt của nàng, nhưng vô luận như thế nào, khuôn mặt kia, chung quy là trong chốc lát nàng còn không có chạm đến, liền tiêu tán như mây khói.

Hết chương 80