Đưa tiễn tiểu thư dòng chính của Long Đình thế gia lên xe ngựa hết sức khí phái đến Trường Lưu. Lam phu nhân lôi kéo tay Long Kiểu Nguyệt, cẩn thận dặn dò. Trong lời nói nhiều nhất chính là dặn dò nàng không cần vi phạm môn quy hay danh tiếng của sư môn, xuất môn ra ngoài không thể so với khi ở nhà, đủ thứ sợ Long Kiểu Nguyệt ở trên đó tự tung tự tác, đánh mất thể diện của Long Đình hay đánh mất cái mạng nhỏ của Long Kiểu Nguyệt.
Nói xong lời cuối cùng, Lam phu nhân vẫn mắt đỏ hoe, cũng không biết thật tình hay giả ý lôi kéo tay Long Kiểu Nguyệt, không nỡ nói: "Cuộc sống trên Trường Lưu kham khổ tịch liêu, nếu con cảm thấy không vui, hoặc ở sư môn có ai dám đối đãi với con không tốt, con chỉ cần nói một tiếng, di nương tất sẽ tìm người đi đón con về."
Lại nói, Lam phu nhân này là người mà Long tông chủ tái giá. Lúc trước thân mẫu của Long Kiểu Nguyệt, nguyên phối Long phu nhân sau khi qua đời nửa năm, Long tông chủ liền đưa nàng lên làm chính thê. Cũng bởi vì Long tông chủ quang minh chính đại vi phạm ý nguyện của Long Kiểu Nguyệt, rước Lam phu nhân vào cửa, cho nên nhiều năm qua Long Kiểu Nguyệt đều dùng từ ngữ như "lão thất phu" và "lão yêu phụ" để xưng hô với phụ thân và kế mẫu của mình.
Nói giữa Lam phu nhân và Long Kiểu Nguyệt không có hiềm khích, Tần Cúc Cự mới không tin. Nhưng mấy ngày nay xem Lam phu nhân đối với vị kế nữ này cũng coi như để bụng, trước khi đi còn nói những lời tri kỷ thể thϊếp quan tâm như thế, Tần Cúc Cự thậm chí hoài nghi suy đoán ban đầu của mình, nói không chừng Lam phu nhân người ta xác thực đối với Long Kiểu Nguyệt là từ ái có thừa phát ra từ phế phủ, mà Long Kiểu Nguyệt này thật sự là loại vô tâm vô phế mới có thể chán ghét Lam phu nhân như vậy.
Đây là hùng hài tử ngạo kiều tuỳ hứng cỡ nào chứ...Từ nhỏ đã quen làm "tiểu công chúa" được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, khó trách sau này vừa thấy Hạ Nhược Hoa - "tiểu công chúa" thực sự kia vừa xuất hiện liền đoạt đi hết mọi nổi bật của mình, trong lòng lập tức mất thăng bằng, tình nguyện hắc hoá rơi vào ma đạo cũng muốn đoạt đi tánh mạng của "tiểu công chúa" kia.
Lam phu nhân lôi kéo tay nàng, dặn dò nửa ngày, lại lấy trong lòng ra một tấm Bát Quái Kính khéo léo linh lung. Tấm gương kia tựa hồ điêu khắc phỏng theo bộ dáng của lá sen, nhan sắc xanh biếc mang theo chút màu mực, bên cạnh có khắc hoa văn kỳ dị, nhìn không ra làm từ chất liệu gì.
Lam phu nhân đem tấm Bát Quái Kính kia nắm trong tay, đưa cho Long Kiểu Nguyệt, trìu mến nói: "Đây là Khuy Thế Kính, chỉ cần lấy tiên huyết làm vật môi giới, liền có thể nhìn thấy bên trong nhãn tình của huyết môi xuất hiện người tương ứng."
Khuy Thế Kính a! Trong truyền thuyết là một trong thượng cổ thập đại thần khí bị phân tán trong nhân gian a! Trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], đây chính là công cụ tán gái lợi hại để tiểu Hoa, Hoa Công chúa và nam chủ Bắc Lăng Thành cách muôn sông nghìn núi mặt mày đưa tình mà!
Long Kiểu Nguyệt vui rạo rực đưa tay ra lấy, Lam phu nhân nói: "Ta đã nhỏ một giọt huyết của phụ thân con lên, khi nào con tưởng niệm Long Đình quá, liền có thể cầm lên nhìn xem."
Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Long tông chủ vẻ mặt không kiên nhẫn làm bộ như nhìn trời đâu đâu, đi qua kéo tay áo hắn: "Ngài nói hai câu đi chứ?! Kiểu Nguyệt sắp xa nhà rồi! Lúc này còn giở tính tình gì?"
Long tông chủ nhìn trời làm bộ như không phát hiện, chỉ trộm liếc Long Kiểu Nguyệt một cái. Nhìn thấy Lam phu nhân cùng Long Kiểu Nguyệt đang nhìn mình, Long tông chủ chỉ đành từ lỗ mũi hừ một tiếng, ngạo kiều nói: "Nhìn cái gì, đây chính là tự nàng muốn đi. Về sau nếu bị ai khi dễ, đừng có khóc lóc trở về, đánh mất mặt mũi Long Đình thế gia chúng ta."
Tần Cúc Cự đột nhiên có chút thương cảm. Kiếp trước cha mẹ nàng bận công tác xã giao, rất ít khi trò chuyện trao đổi với nàng. Nay linh hồn mình chiếm giữ thân xác này, lại cảm thấy thân tình đã lâu không thấy, không khỏi cảm thấy bi ai.
Nhưng càng làm cho Tần Cúc Cự bi thương hơn là, thứ thượng cổ thần khí của thế gian này, lại trở thành một cái di động gia đình để kết nối hai thành phố như thế.
Long Kiểu Nguyệt thu thập thoả đáng liền mang theo một đống y phục cùng đồ ăn vặt mà người hầu soạn sẵn, ngồi lên xe ngựa, đi tới Trường Lưu.
Kỳ thật đối với nữ nhị xuất thân danh môn, dung sắc khuynh thành, cao quý lãnh diễm dưới ngòi bút của mình này, khi Tần Cúc Cự viết cũng không phải không có tình cảm trìu mến.
Nhưng mà! Nữ nhị có tốt thế nào thì cũng đều chỉ có thể là nữ nhị! Hết thảy cực khổ đều vì hắc hoá ngày sau, hết thảy tâm cơ đều chỉ để làm nổi bật sự đơn thuần của nữ chủ! Hết thảy thâm tình đều là vì để khi nữ nhị chết khiến độc giả rơi lệ! Nói ngắn lại, hết thảy đều là vì tình tiết vở kịch cần!
Tần Cúc Cự hiện tại thầm nghĩ chặt đứt tay phải đánh chữ của mình, lại dùng tay trái may mắn còn tồn tại quất hai bàn tay mình.
Đối với nữ nhị không mang che mặt có thể sử dụng sắc đẹp làm người ta chấn động hôn mê, Tần Cúc Cự ngồi trong xe ngựa, lấy Khuy Thế Kính ra, dùng ngọc kính ở mặt trái màu lam lục sắc lật qua lật lại soi.
Khuy Thế Kính này trừ mặt trước có thể lấy việc nhỏ tiên huyết để thấy người ra thì mặt sau cũng là một mặt ngọc kính được mài bóng loáng. Không hổ là thượng cổ thần khí, cái khác không nói, liền diệu dụng để làm kính trang điểm cũng hơn xa mấy cái gương đồng Vân La cồng kềnh của thời cổ đại đến mấy con phố.
Nhìn ngắm gương mặt chưa hết nét trẻ con nhưng dĩ nhiên ngũ quan lãnh diễm sáng ngời trong ngọc kính, nàng tỏ vẻ phi thường vừa lòng.
Hàng mi như lá liễu, mắt hạnh tròn, nhãn thần hàm tình bất lộ, mái tóc đen như mực, thân thể thon dài mạn diệu, thần sắc mới mười hai mười ba tuổi mà đạm nhạt xuất trần, nhìn qua hết sức thanh đạm cấm dục.
Đẹp quá! Nhìn được mắt quá! Đúng chuẩn nữ nhị! Khuôn mặt này so với khuôn mẫu mà nàng dùng sức nặn ra còn đẹp hơn trăm ngàn lần!
Nghĩ lại bộ dáng bản thân Tần Cúc Cự trước kia chỉ là một thiếu nữ bình thường, nay lại có dung sắc khuynh quốc khuynh thành như thế, thật sự một tuyệt sắc mỹ nữ không cần chỉnh dung nhìn mà ghiền, trong lòng không khỏi thầm thích.
Tần Cúc Cự nghĩ lại mình mà xót cho thân, giống như si hán vuốt mặt mình, không khỏi lắc đầu thở dài, có túi da tốt như vậy, có xuất thân cao quý đến thế, có danh nhận hết sủng ái của Trường Lưu lẫn Long Đình, nàng rốt cuộc còn muốn chết làm gì, đi trêu chọc tên Bắc Lăng Thành nghịch thiên phách khí trư cước quang hoàn hoàn toàn mở, hết làm tổng tài Trường Lưu, CEO mà tộc, còn cưới được Hoàng tộc Công Chúa đó chứ?
Còn yêu hắn, vì hắn chịu vạn tiễn xuyên tâm còn cam tâm bất hối?
Đừng nói là dựa vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này, cho dù dáng dấp ta tệ đến không đành lòng nhìn, xấu đến không nói nổi, ta cũng sẽ không vì một tên nam nhân ngu ngốc mà chịu vạn tiễn xuyên tâm, lại còn cam tâm tình nguyện.
Tần Cúc Cự ngồi trong xe ngựa lắc qua lắc lại, miệng ăn đồ ăn vặt mà Lam phu nhân chuẩn bị cho, hoàn toàn đã quên mình chính là tác giả của bộ tiểu thuyết ngu ngốc này, chỉ trời mắng đất oán giận, dùng phẫn nộ mở đầu, dùng ca thán kết thúc, xì một tiếng khinh miệt tổng kết toàn văn.
Với hành trình mà chỉ mất vài dòng ít ỏi trong truyện, Tần Cúc Cự lại ngây người ở trên xe ngựa vài ngày.
Một đường đi tới, tường an vô sự. Trường Lưu là nơi tốt đệ nhất Tu Chân giới, hàng năm đều tuyển nhận số lượng lớn đệ tử tư chất trí tuệ căn cốt thượng giai để tu luyện đạo pháp.
Đại hội chiêu tân liên tục ba tháng, có ba cuộc thi, tân thủ khảo hạch xem có thiên tư trí tuệ thích hợp tu luyện đạo pháp không, có tuệ cốt linh mạch thích hợp để đấu với ma giới không, hay có tâm chí kiên địch có thể ngăn cản huyễn cảnh tà uế mê hoặc nhân tâm không.
Vốn Trường Lưu là chỗ thiên địa linh khí hội tụ, kỳ trân dị thú cũng nhìn trúng khối bảo địa này, lúc thường tới đây cũng thấy sơn tinh thuỷ quái chạy khắp nơi. Nhưng do "Chiêu tân đại hội", hàng năm Trường Lưu đều trước tiên phái người càn quét yêu quái trong phạm vi trăm dặm không còn, cam đoan cho người lên núi cầu học an toàn. Trước khai giảng nửa tháng, yêu thú ma vật thổ địa dưới chân núi đã sớm theo chu kỳ tập thể biến mất, chuyển nhà thì chuyển nhà, chạy nạn thì chạy nạn, tất cả đều chạy tới đỉnh núi khác tị nạn giải sầu.
Dọc đường đi, quanh mình chim hót hoa thơm, người đi đường nói nói cười cười, hết sức thanh tịnh.
Trường Lưu đứng ở phía đông nam, xâm nhập vào mười vạn quần sơn phúc địa, cùng sở hữu ba toà sơn phong.
Phù Vân điện trôi nổi trên mây, phía trên là nơi thiên địa linh khí tụ tập để tập trung tu luyện, đặc biệt thích hợp để dốc lòng tu hành.
Mẫn Sinh điện là thuỷ phong, chìm dưới đáy hồ, tứ phía toàn nước, chỉ có một cửa ra vào ẩn trong thác nước.
Tam Tư điện là ngọn chủ phong ở cao nhất, Hồng Kiều thông với chủ phong là dùng thuật pháp bện thành, trừ đệ tử nhập môn Trường Lưu hoặc người trong môn đạo đã luyện tập qua Chướng Nhãn Pháp thì những người khác căn bản nhìn không thấy. Cũng vì màn đi bộ qua vạn trượng huyền nhai này đặc biệt khảo nghiệm sự gan dạ sáng suốt của một người, cho nên trong ba cuộc thi, có một là để cho đệ tử không nhìn được Hồng kiều đi theo đồng tử dẫn đường phía trước, cùng đi qua bờ đến Tam Tư điện ở bên kia.
Sợ độ cao là thiên tính của con người, huống chi là đối mặt với vạn trượng huyền nhai. Đệ tử mới nhập môn phần lớn đều vượt qua được hai tràng khảo hạch phía trước, trên cơ bản tất cả đều ngã ở một cửa cuối cùng này.
Dù sao bản tính trong xương cốt mới là thứ khó vượt qua nhất.
Nhưng Tần Cúc Cự cũng không phải người bình thường. Phải biết rằng, cái sườn của thế giới này, những gì môn phái này đặt ta, hướng đi thế cục, tất cả đều là do nàng dốc hết tâm huyết cấu tạo nên.
Khí định thần nhàn vượt qua hai tràng khảo hạch trước đó, đối mặt với một đôi Thức Thần Đồng Tử mi nhãn cong cong dẫn đường phía trước, Long Kiểu Nguyệt đeo khăn che mặt, ngắm nhìn thanh thuý sơn phong cao ngất trong mây đối diện, khi quan sát gió gào thét bên dưới Hồng Kiều trong suốt bắc ngang vạn trượng huyền nhai, nàng dùng thần tình cao ngạo để nhìn xuống chúng nhân, khoé miệng cong lên một nụ cười khinh miệt.
Nói giỡn đi, Tần Cúc Cự ta là cái loại viết xong chính văn liền quên mất thiết định mà mình đã đặt ra chắc?
Hết chương 7