Chương 41: Phương thức xuất trường chính xác của nữ chủ

Gia chủ đứng bên sườn nàng, bất đắc dĩ mà yêu thương, thở dài nói: "Bạch Chỉ, phụ thân biết con từ nhỏ đã chán ghét mấy bữa tiệc rượu kiểu đó, nhưng nhiều năm qua Tây Bắc Tề Vân phủ đều là do ngoại thích chật vật chống đỡ mà lên."

Bạch Chỉ thấp giọng nói: "Bạch Chỉ biết, nỗi khổ tâm của phụ thân, làm sao Bạch Chỉ lại không biết?" Thanh âm của Bạch Chỉ mang theo mệt mỏi chua xót cùng bất đắc dĩ.

"Tam di nương của con mấy năm nay cũng phải lặn lội khắp nơi vì quý phủ. Lần trước Long Đình muốn tới thu thuế, nàng phải xoay vòng vốn từ chỗ nhà mẹ đẻ, tốn không ít chi phí. Lần trước con về, có lẽ nàng có phần nóng vội, nhưng lại đều là vì muốn tốt cho cái phủ này."

Bạch Chỉ lẳng lặng nghe, không nói được một lời. Gia chủ cuối cùng buông mi mắt, lộ ra vẻ yếu ớt bi thương mà không thể biểu lộ trước mặt người ngoài, sầu khổ nói: "Con chỉ cần biết, cái nhà này có lẽ có yêu cầu hơi cao với con, nhưng từ đầu đến cuối, đều là nhà của con, phụ thân luôn cao hứng khi con trở về. Nếu ngày nào đó con không muốn gánh vác trọng trách của Tề Vân phủ nữa, hoặc không muốn trở về một nơi nghèo túng như thế, muốn đến gia phủ nào khác cũng đều được."

Bạch Chỉ vuốt ve dây leo, thong thả mà lạnh nhạt lắc đầu, kiên định nói: "Sẽ không đâu, Bạch Chỉ sẽ không rời Tề Vân phủ, đây là nơi Bạch Chỉ sinh ra. Nơi sinh ra ta, là Tề Vân phủ, nơi dưỡng dục ta, là Tề Vân phủ. Bạch Chỉ sẽ không vứt bỏ tín nghĩa trong lòng, sẽ không vứt bỏ phụ thân, lại càng sẽ không thẹn với sự kỳ vọng cao của các trưởng bối đối với Bạch Chỉ."

Gia chủ vui mừng gật gật đầu, không nói gì nữa. Bạch Chỉ cúi đầu, rũ mi mắt, nhớ tới Long Kiểu Nguyệt, trong lòng đầu tiên là ấm áp, sau đó nhớ lại lời dặn dò của Long Kiểu Nguyệt trước khi mình đi, liền nâng mi cung kính hỏi: "Phụ thân, lần trước vị công tử được Long tiểu thư phó thác ở quý phủ chúng ta, hắn gần đây như thế nào?"

Đằng sau đám dây leo, có mạt bóng đen quỷ mị mơ hồ, lặng yên không một tiếng động cuộn mình trong bùn đất dưới tàng cây lạnh như băng.

Đôi mày nhíu chặt của gia chủ giãn ra, mang theo một tia tươi cười tán dương: "Thiên tư trí tuệ, chỉ một lần là thông, cũng là thiên tài tập võ hiếm thấy, không biết Long tiểu thư từ nơi nào nhận thức một khối ngọc thô chưa tạo hình như vậy, lại đưa hắn vào làm môn hạ của chúng ta."

Bạch Chỉ cũng lộ một phần ý cười, dịu dàng nói: "Nếu Long tiểu thư đã đưa hắn đến làm môn hạ của chúng ta, tóm lại là có dụng ý của nàng."

Gia chủ hỏi dò: "Xem ra Long tiểu thư cũng thực coi trọng người này, vì sao lại không tự mình đến đây thăm cố nhân?"

Bạch Chỉ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, trước khi đi nàng ấy còn dặn mãi, trăm ngàn lần đừng đem sự tồn tại của nàng nói cho Bắc Lăng Thành, lại trăm ngàn lần đừng để Bắc Lăng Thành biết đưa hắn vào Tây Bắc Tề Vân phủ làm đồ đệ là ý tứ của nàng."

Gia chủ gật đầu nói: "Nếu là ý tứ của Long tiểu thư, kia cũng không tiện hỏi nhiều. Mấy năm nay Long Đình và các môn phái khác tranh đoạt ma vật, mời chào đại bộ phận người trừ yêu hàng ma. Các môn phái khác đều chỉ có thể ở dưới ánh mắt của Long Đình mà khiêm tốn sống qua ngày, tranh chút chức vị mà Long Đình chướng mắt. Aish."

Bạch Chỉ gật gật đầu, cũng không nhắc lại.

Đợi cho phụ nữ hai người nói chuyện xong rồi rời đi, bóng đen được bụi hoa che dấu mới duỗi chân tay, đi ra từ bóng tối.

Lão nô thắt lưng câu lũ kia mặt đầy thịt, vẻ mặt đáng khinh không có ý tốt đi ra ban công, chắp tay sau lưng, khom người đi về phía hậu viện.

Hắn đá văng cánh cửa phòng tạp vật, nhìn thiếu niên như búp bê vải rách nát nằm trên nền đất lạnh như băng.

Trong bóng tối, có tiếng hô hấp nặng nề áp lực vang lên. Lão nô lộ ra hàm răng vàng, chảy nước miếng, thèm nhỏ dãi vươn bàn tay to thô ráp che kín vết chai, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, hướng phía thân dưới của thiếu niên kia sờ soạng.

Có tiếng cười khẽ tà ác ghê tởm vang lên trong hắc ám tĩnh mịch, lão nô kia thở hổn hển, phát ra tiếng cười dâʍ đãиɠ không chịu nổi: "Cục cưng à, biết Hà thúc vừa rồi nghe được gì không?"

Thiếu niên té trên mặt đất kia, trong mắt là nước mắt khuất nhục không ngừng chảy xuôi ra ngoài, như thể nước sông không thể dừng lại, lặng yên không tiếng động theo khoé mắt như muốn nứt vỡ của hắn chảy xuôi xuống.

Hắn bị khoá tứ chi, chịu đựng sự đối đãi tàn nhẫn khuất nhục nhất trên đời. Lão nô kia tay run rẩy, nhỏ nước dãi, một bên phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, một bên đem bản mặt đầy nếp nhăn ghé sát vào mặt hắn, vươn đầu lưỡi, liếʍ nước mắt trên mặt hắn.

Hà thúc một bên thở hổn bển, một bên châm chọc cười: "Cái ả Long Kiểu Nguyệt để gia chủ chúng ta thu ngươi làm đệ tử của Tề Vân phủ ấy là, tiểu thư dòng chính Long Kiểu Nguyệt của Long Đình, còn đặc biệt tới hỏi thăm xem gần đây ngươi sống tốt không đó?!"

Gã khục khục cười quái dị, vuốt ve sống lưng bóng loáng như tơ lụa của hắn, dâʍ đãиɠ không chịu nổi ghé sát bên tai hắn, cười nói: "Ngươi nói xem ngươi sống tốt không, tiểu bảo bối của ta."

Gã phát ra tiếng nuốt nước miếng làm người ta lạnh gáy, tiếng cười đè thấp như quỷ mị: "Ngươi phải biết, thu ngươi vào Tề Vân phủ là ý tứ của Long tiểu thư, để chúng ta làm thế này, cũng là ý của Long tiểu thư. Nàng nhưng ngàn dò vạn dặn muốn chúng ta phải yêu thương ngươi thật tốt, bằng không, chỉ với thân phận một tên ăn mày nho nhỏ như ngươi, như thế nào có khả năng được gia chủ chúng ta hậu đãi, lại sao có thể được Hà thúc yêu thương. Ai bảo ngươi lọt vào mắt xanh của Long tiểu thư đây? Ham muốn của loại tiểu thư thế gia này, thật đúng là kỳ quái mà!"

Gã một bên thở phì thò, một bên nắm tóc thiếu niên nằm trên mặt đất, kéo hắn lên, ghé sát mặt cười nói: "Nếu là ý tứ của Long tiểu thư, chúng ta cũng không dám cãi lời. Ngươi xem, nếu Long tiểu thư muốn Tây Bắc Tề Vân phủ càng yêu thương ngươi, kia lão nô cũng chỉ phải càng thêm dùng sức, miễn cho Long tiểu thư không hài lòng."

Gã mạnh tay buông mái tóc như tơ trong tay, thiếu niên kia giống như con rối gỗ rách nát đột nhiên rơi xuống, va vào nền đất lạnh như băng, phát ra tiếng vang trầm muộn.

Hà thúc đứng lên, chưa đã thèm nhấc quần, đi đến bên cạnh hắn, như yêu thương nâng đầu hắn lên, nhìn thoáng qua: "Ái chà, sao lại chảy máu rồi? Làm cho Long tiểu thư mà biết, sợ lại nói chúng ta ngược đãi cố nhân của nàng."

Gã lấy một hộp thuốc mỡ ra, xì một tiếng cười nhạo: "Đến đây, ta bôi thuốc cho ngươi."

Bắc Lăng Thành nhìn hộp thuốc kia, rốt cục lộ ra thần sắc tuyệt vọng cùng căm hận. Hận ý giống như ngọn lửa thiêu đốt trong mắt hắn, đốt cháy thiên địa, phô thiên cái địa, cuốn bụi đất mà tới.

Hà thúc sờ soạng thuốc mỡ trơn dính trong tay, bôi lên trán hắn, si ngốc cười nói: "Cục cưng, bôi lên sẽ không đau, Hà thúc thích ngươi đến thế, ngươi trăm ngàn lần đừng nói chuyện này ra, ngươi phải biết, Hà thúc dù sao cũng lớn tuổi, có thể nhất thời tay trơn, cái bình sứ men xanh này sẽ không còn."

Hắn nằm trên nền đất, vẫn không nhúc nhích.

Hà thúc cảm thấy mỹ mãn bôi thuốc lên trán hắn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Trong bóng đêm, tiếng gió như tiếng quỷ hồn gào khóc, giống như trời đông giá rét có một con sói tru, trong căn phòng nhỏ hẹp mà lạnh lẽo này, chậm rãi vang lên.

Bắc Lăng Thành trợn to đôi con ngươi đỏ hồng như sắp nhỏ máu, thân thể còn không thể động đậy như có một ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng vô tận, vô biên vô hạn, đốt cháy hết thảy, đưa linh hồn đã chịu tra tấn của hắn sắp đốt cháy hầu như không còn!

Nơi khoé mắt rách ra kia rốt cục chảy huyết, trong con ngươi ngập màu máu đỏ, Bắc Lăng Thành chỉ mặc niệm một cái tên, như quỷ hồn đòi mạng, như ma vật cắn nuốt lòng người dưới đáy vực sâu, từng chữ như nhỏ máu niệm ra ba tiếng kia.

Long Kiểu Nguyệt! Long Kiểu Nguyệt! Long Kiểu Nguyệt...........

***

Long Kiểu Nguyệt ở Vinh sơn dưỡng thương mấy ngày sau khi thân thể tốt rồi, liền bị con diều Như Như cùng Ý Ý của Trầm Vọng Sơn đón về Trường Lưu.

Trường Lưu vẫn là Trường Lưu trước kia, chẳng qua trong lòng Long Kiểu Nguyệt lại canh cánh một chuyện làm cho nàng suy tư đến sứt đầu mẻ trán.

Đợi cho nàng trở lại Tiên Xu Phong trên Trường Lưu, một đường liền có các đệ tử hướng nàng gật gật đầu từ xa. Xem ra hành vi anh dũng cứu vớt Thế Tôn lầm đường lạc lối cùng cứu trợ đám đệ tử đã chiếm được sự khẳng định của trên dưới Trường Lưu. Vị trí phong chủ Tiên Xu Phong danh bất chính ngôn bất thuận, nửa đường gϊếŧ ra đoạt được từ tay Bạch Chỉ này coi như chiếm được sự tán thành của mọi người.

Trong lòng Long Kiểu Nguyệt mặc dù còn mải nghĩ chuyện khác, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên, chỉ có điều đáp lại lời thân thiết ân cần thăm hỏi của mọi người khá lộn xộn.

Xem mọi người biểu hiện đối với bản Cúc Cự vẫn rất nhiệt tình, chứng tỏ Thánh Tôn cùng Trầm Vọng Sơn vẫn chưa từ chỗ hai tên đồng nghiệp ma tộc bị bắt giữ ép hỏi ra thân phận gian tế Ma tộc của nàng, bằng không lần này một đường nàng đi đến, khẳng định là một đường côn bổng hoan nghênh.

Nói không chừng, bọn họ căn bản sẽ không thẩm vấn hai tên Ma tộc kia, mà định tội luôn. Dù sao Tây Phong đàm là lãnh địa của ma tộc, xuất hiện một hai tên ma tộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Thánh Tôn làm sao còn có thể hễ bắt được ma tộc liền hỏi gian tế của các ngươi là ai?

Nghĩ vậy, tâm Long Kiểu Nguyệt thoáng buông lỏng. Nàng đi theo hai cục tròn trắng trắng, Như Như quay đầu, ngọt ngào cười với Long Kiểu Nguyệt: "Thương thế của tỷ tỷ lành thực mau, ngày đó Thế Tôn mang theo Như Như cùng Ý Ý xuống Tây Phong đàm, thấy tỷ tỷ đầy người là máu, Thế Tôn bị doạ sợ luôn."

Ý Ý quay đầu hùa theo: "Đúng thế! Ba kẻ xấu xa kia cũng dám bắt nạt tỷ tỷ, thiếu chút nữa khiến tỷ tỷ chết, chủ nhân nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn chúng."

Long Kiểu Nguyệt khụ một tiếng, vội hỏi: "Bắt lấy hai tên nào?"

Lúc ở Vinh Sơn, Long Kiểu Nguyệt vì tránh nghi ngờ, mỗi khi nghe được người khác đàm luận về hai tên ma tộc bị Thế Tôn bắt dưới Tây Phong đàm, luôn làm bộ như không thèm để ý hỏi một tiếng, bắt được hai kẻ nào.

Đáng tiếc người ở phân bộ Vinh Sơn nói khi Thế Tôn bắt ma tộc là thu vào tay áo đưa đi. Mọi người thấy sắc mặt hắn không tốt, lại nhìn thấy tiểu thư nhà mình người đầy máu, đương nhiên không có thời gian nhìn hai tên ma tộc kia thân phận ra sao.

Ôi chao, nếu bị bắt là hai tên ma tộc ít lời trầm mặc thì còn đỡ, vạn nhất bắt phải cái tên hồng y nữ yêu miệng rộng kia, cái ả lắm lời đó, có khi còn chưa bị thẩm vấn ép hỏi đã vô tình trong lúc lảm nhảm khai Long Kiểu Nguyệt ra mất.

Ý Ý quay đầu cười khanh khách: "Chính là hai tên công yêu quái, một tên quái vật đầu trâu, một tên quái vật cầm quạt, thế đó."

Trái tim đang treo lơ lửng của Long Kiểu Nguyệt trong nháy mắt bay trở lại l*иg ngực. Nàng khụ một tiếng, làm bộ như vô tình hỏi: "Hai tên ma tộc kia bị giam giữ ở đâu?"

Như Như kéo tay áo nàng, ôm đùi nàng, ngọng nghịu giận dữ nói: "Ở thuỷ lao của Mẫn Sinh Cung."

Dứt lời, nàng ngẩng đầu lên, ngây thơ vô tội hỏi: "Long tỷ tỷ hỏi chuyện này để làm gì thế?"

Ý Ý ở bên cạnh lại lớn giọng đinh ninh: "Còn cần phải hỏi sao? Long tỷ tỷ đã trúng đao của kẻ xấu, khẳng định muốn trả thù. Chắc chắn nàng muốn biết hai tên ma đầu kia ở đâu để tìm cơ hội đi đánh trả. Phải không, Long tỷ tỷ?"

Long Kiểu Nguyệt đầu đầy hắc tuyến gật gật đầu với hai vật trang sức đùi, Như Như vui vẻ nói: "Long tỷ tỷ không cần lo lắng! Hai tên xấu xa đó đã sớm bị chúng ta đánh thảm, ngay cả nói cũng không nói được!"

Long Kiểu Nguyệt chấn động, vội vàng hỏi: "Đánh ngay cả nói cũng không nói được hả?"

Như Như vẻ mặt tự hào đáp: "Đó là chuyện đương nhiên, nếu không phải ta và Ý Ý không thể sát sinh, ta và Ý Ý khẳng định sẽ giúp Long tỷ tỷ xả cơn giận này, gϊếŧ chết hai kẻ đó."

Long Kiểu Nguyệt lệ nóng doanh tròng, trời ạ, hai tiểu tử này thật sự quá quá đáng yêu mà! Nàng đưa tay sờ sờ đầu hai tiểu tử kia, tán thưởng liên tục: "Ừ, Như Như và Ý Ý rất lợi hại, các ngươi đã xả giận cho Long tỷ tỷ, Long tỷ tỷ thật cao hứng."

Vốn nói Thánh Tôn muốn trông thấy tiểu thử của Long gia đã lập được công lao, nhưng đợi đến Tam Tư Điện thì trừ Trầm Vọng Sơn cùng Thu Minh Uyên ra cũng không còn ai khác. Long Kiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Thánh Tôn lão nhân gia đâu rồi?"

Trầm Vọng Sơn ngồi trên kim toà, mỉm cười nói với nàng: "Thánh Tôn lại vừa mới bế quan."

Thu Minh Uyên ngồi bên sườn, chỉ lo bưng một ly trà, một bên nhấp trà, một bên theo khe hở do ly trà che dấu, lén lút nhìn nàng.

Long Kiểu Nguyệt vừa thấy ánh mắt kia của Thu Minh Uyên, nhất thời liền nở nụ cười. Nàng vén làn váy ngồi bên sườn Thu Minh Uyên, Trầm Vọng Sơn ôn hoà cười nói với nàng: "Thân mình khá hơn chưa?"

Long Kiểu Nguyệt e lệ gật đầu một cái, thuận tiện quay đầu nở nụ cười kỳ quái với Thu Minh Uyên.

Ôi chao, ngươi mau nhìn, người trong lòng người hỏi han ân cần ta kìa ~

Thu Minh Uyên thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra.

Trầm Vọng Sơn nhìn Thu Minh Uyên, lại nhìn Long Kiểu Nguyệt, thật lâu mới cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Minh Uyên, làm sao vậy?"

Thu Minh Uyên buông ly trà, khoát tay. Trầm Vọng Sơn thấy hắn không có việc gì, liền quay qua hỏi Long Kiểu Nguyệt một số vấn đề.

Chẳng qua chỉ là kể lại những gì nàng gặp phải sau khi đi xuống, lại hỏi chuyện đối chiến với ba tên ma tộc. Long Kiểu Nguyệt nhất nhất đáp, sau đó Trầm Vọng Sơn tự trách lại áy náy thở dài một tiếng: "Chỉ tiếc ta tới chậm, nếu có chuyện gì xảy ra với ngươi, ta không biết nên ăn nói thế nào với Long Tông Chủ nữa."

Hắn còn nói thêm: "Chỉ tiếc để chạy mất một tên hồng lăng yêu nữ, bằng không thế nào cũng phải đưa ba người bọn hắn ném xuống Thiên Nhận Phong, trả thù cho ngươi."

Long Kiểu Nguyệt rụt rè gật đầu: "Kỳ thật hai tên cũng được mà."

Mau lên! Mau ném bọn chúng xuống Thiên Nhận Phong đi! Đêm dài lắm mộng a Trầm đại đại của ta!

Trầm Vọng Sơn từ chối cho ý kiến, chỉ thân thiết tiếp tục nói với Long Kiểu Nguyệt: "Chắc hẳn ngươi cũng nghe nói qua, mấy ngày gần đây tiểu Công Chúa của nhân hoàng tộc đến Trường Lưu học tập thuật tu chân, chỉ đích danh muốn bái vào làm môn hạ của ngươi. Nhân hoàng tộc nhất thống nhân tộc, Trường Lưu chúng ta cũng nên kính trọng vài phần. Nếu ngươi không có dị nghị gì, kia........."

Long Kiểu Nguyệt nghĩa chính ngôn từ hô: "Ta có dị nghị!"

Trầm Vọng Sơn chỉ khách sáo nói vậy thôi, chứ chuyện nhập môn này đã sớm định rồi, chẳng qua thông tri cho nàng biết một tiếng. Cũng không ngờ Long Kiểu Nguyệt thế nhưng thật sự giơ tay đưa ra dị nghị, hắn đành phải đem lời còn lại nuốt xuống, ngược lại mở miệng: "Ồ? Có dị nghị gì?"

Long Kiểu Nguyệt nghĩa chính ngôn từ trình bày: "Ta cảm thấy mình tài sơ học thiển, thật sự không thể đảm nhiệm chức sư phó của nhân hoàng tộc tiểu Công Chúa, huống hồ nếu là Công Chúa thân phận cao quý, nên để một vị trưởng lão có tài có đức một mình phụ đạo, thế mới có thể thể hiện sự coi trọng của Trường Lưu chúng ta với tiểu Công Chúa, sự kính ý của chúng ta đối với nhân hoàng tộc."

Lời này Long Kiểu Nguyệt nói liền mạch lưu loát, mây bay nước chảy sinh động, Trầm Vọng Sơn nhất thời không tìm được gì để phản bác.

Thu Minh Uyên lại bưng ly trà, lạnh lùng nói: "Ngươi nói nhẹ nhàng quá, nhưng tiểu Công Chúa kia cũng nói, chỉ bái làm môn hạ của ngươi, nếu ngươi cảm thấy phải dạy những người khác trong môn hạ sẽ vắng vẻ tiểu Công Chúa, thì thật ra có thể để đệ tử môn hạ ngươi đi phụ giúp những người khác, một mình ngươi dạy dỗ tiểu Công Chúa, việc đó cũng có thể, lại càng thể hiện Trường Lưu chúng ta có thành ý."

Long Kiểu Nguyệt mắt sắc lườm hắn một cái, Thu Minh Uyên xoay xoay chén trà, dẫn theo tia cười nhạo, một trương băng sơn thối mặt nhìn nàng.

Ngươi thu hối lộ gì của tiểu Công Chúa, còn phải nói đỡ cho nàng ta, ngươi có biết nàng trong nguyên tác là cừu nhân đối thủ một mất một còn của Long Kiểu Nguyệt không hả, ngươi lại còn đẩy nữ chủ có trư cước quang hoàn chiếu trên đầu lên người ta, bộ chê ta ở Tây Phong đàm chọc một đống tội còn chưa đủ hả?

Long Kiểu Nguyệt còn muốn tiếp tục mở miệng, Trầm Vọng Sơn đã dứt khoát quyết định: "Bạch Lộ Công Chúa ở Thanh Nhã Hiên trên Tiên Xu Phong, nếu ngươi không muốn thu nàng làm đồ đệ, vậy tự ngươi đi nói với nàng đi."

Sau khi ra khỏi Tam Tư Điện, Như Như cùng Ý Ý dắt nàng đi lên Tiên Xu Phong.

Long Kiểu Nguyệt một lòng suy tư làm thế nào để đuổi đi tiểu Công Chúa âm hồn bất tán kia, Như Như lại lay lay cánh tay Long Kiểu Nguyệt, giận dỗi nói: "Long tỷ tỷ, Như Như nghe nói môn hạ của ngươi có một đệ tử mới nhập môn, lại còn là Công Chúa của nhân hoàng tộc. Hôm trước Ý Ý đến hậu sơn nhìn thấy nàng, còn trở về nói với Như Như vị Công Chúa kia rất xinh đẹp."

Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt đau khổ đáp: "Ừ."

Ý Ý không phục nói: "Vốn là rất ưa nhìn mà, ngươi không tin thì đợi lát nữa tự mình nhìn xem."

Long Kiểu Nguyệt một bên không chút để ý ậm ừ, chân đã dẫm lên bậc thang của Tiên Xu Phong.

Nàng đắn đo không biết lát nữa nên nói gì với tiểu Công Chúa, để nàng ấy không bái vào làm môn hạ của mình nữa. Người này là Công Chúa hoàng tộc, thân phận cao quý, muốn làm ân sư của nàng ấy hẳn có vô số người, nàng cũng có thể thỉnh cao minh khác. Trưởng lão xuất sắc nổi danh của Trường Lưu cũng nhiều, thật không hiểu nàng ấy nghĩ sao mà bất chấp thế nào cũng phải quấn lấy mình.

Đến Thanh Trúc Phong, tới trước gian nhà trúc ẩn sau bụi trúc, Long Kiểu Nguyệt đã chuẩn bị tốt cùng tìm từ cẩn thận để đối mặt với tiểu Công Chúa, đưa tay đẩy cửa ra.

Lời nàng vốn muốn nói lại kẹt trong họng, song cửa sổ nhà trúc, trong căn buồng đơn giản căn bản không một bóng người.

Long Kiểu Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt mộng bức nhìn về phía Như Như cùng Ý Ý: "Người đâu?"

Như Như và Ý Ý hai mặt nhìn nhau, cùng nhau vẻ mặt mộng bức vô tội buông tay: "Không biết nữa?"

Long Kiểu Nguyệt vào phòng, nhào lên giường nằm, thở phào nói: "Ta đoán tiểu Công Chúa người ta không chịu nổi Trường Lưu kham khổ, tự mình rời đi rồi."

Như Như cùng Ý Ý chu miệng phản bác: "Sao có thể, Long tỷ tỷ không biết đâu, trước khi tiểu Công Chúa lên núi có dẫn theo ngự trù và tỳ nữ mà."

Long Kiểu Nguyệt dở khóc dở cười: "Mặc kệ thế nào, ngươi đi bẩm báo Trầm Thế Tôn, nói không thấy tiểu Công Chúa, hỏi xem có phải tiểu Công Chúa tự mình hạ sơn rồi không."

Như Như cùng Ý Ý nhận được lệnh, liền đi chuyển lời của nàng.

Long Kiểu Nguyệt nằm trên giường, đang suy tư ngày sau đi nơi nào tìm Ma Tôn, đột nhiên cảm thấy gầm giường có động tĩnh.

Trong giây lát nàng liền hiểu ra.

Nàng còn tưởng tiểu Công Chúa chịu không nổi Trường Lưu kham khổ, chịu không nổi bị người lạnh lùng đối đãi, nhanh như chớp chạy về hoàng cung chứ.

Chẳng qua nàng ấy núp dưới gầm giường có ý gì?

Long Kiểu Nguyệt nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ.

Bản Cúc Cự muốn nhìn xem ngươi lén lút dấu diếm như thế là có ý đồ gì.

Đã qua mùa thu, rèm lụa phía trước đã được lấy xuống. Bạch Lộ rón rén chui ra từ dưới gầm giường, thong thả giống một đầu ốc sên, mở to hai mắt nhìn, chậm rãi đi đến bên giường Long Kiểu Nguyệt.

Bạch Lộ nhịn không được nhìn xem ngây người, sư phó của mình, Long tỷ tỷ mà mình muốn cưới, dung nhan cũng thật xinh đẹp.

Đợi cho nàng phản ứng lại, mới nhớ ra mình muốn làm chính sự gì. Bạch Lộ thật cẩn thận dùng cánh tay chống thân thể, giữ người phía trên Long Kiểu Nguyệt, như một chú mèo nhỏ, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ bên môi người kia.

Long Kiểu Nguyệt còn đang suy nghĩ, Bạch Lộ đến bên giường mình sao còn không có động tĩnh gì, đột nhiên cảm thấy xúc cảm ấm áp ngọt ngào mềm mại ngoài miệng, nàng lập tức hoảng sợ vạn phần mở to mắt.

Má nó! Ngươi làm cái gì hả! Lần trước ở trong ảo cảnh làm một lần là đủ rồi, lần này rõ ràng ban ngày ban mặt đang ở Trường Lưu mà, ngươi thật sự là do cẩu biến thành à?

Bạch Lộ bị nàng đột nhiên mở trừng hai mắt doạ sợ, ngồi phịch xuống phía sau, đôi mắt hạnh mở to, vừa hoảng sợ lại vui mừng hô: "Sư phó ngươi tỉnh rồi!"

Long Kiểu Nguyệt cũng đầy mặt hoảng sợ bật dậy, che miệng nói: "Ngươi làm gì thế!"

Bạch Lộ dịu đi một chút, đôi mắt hạnh to tròn nhìn nàng, ngây thơ nói: "Tứ hoàng huy nói, liếʍ như vậy nghĩa là thích. Bạch Lộ thích sư phó, cho nên liền liếʍ sư phó."

Long Kiểu Nguyệt đoán tiếp theo khẳng định nàng sẽ nói phụ hoàng và mẫu hậu cũng liếʍ như thế. Quả nhiên, Bạch Lộ nhìn Long Kiểu Nguyệt, tha thiết nói: "Bạch Lộ ở trong cung thấy phụ hoàng và mẫu hậu cũng liếʍ như thế."

Long Kiểu Nguyệt thống khổ ôm trán, nữ chủ tỷ, ngươi lặp lại cảnh tượng ở trong ảo cảnh của ta như thế, là có ý gì?

Nàng chọn lọc từ ngữ, tâm thần lao lực quá độ, mệt mỏi sửa:

1 2 »