Từ Long Đình đi tới Vinh sơn cần sáu ngày đường bộ, ba ngày cưỡi ngựa, ba ngày đi đường thuỷ. Trong đó Long Kiểu Nguyệt còn phải ở thành Liên Tâm xuyên qua vùng sông nước Nam châu mà Long Đình quản hạt ở Giang Nam.
Vùng sông nước Nam châu là một mảnh đầm nước rộng lớn, đại đa số người đều trồng sen để sống. Long Kiểu Nguyệt từ Tây Bắc Tề Vân phủ trở về Long Đình là đúng giữa hè, nay đã qua gần hai tháng, sắp đến thời điểm gió đổi mùa.
Ý thu mát mẻ, phần sớn ngó sen đã được chủ hộ đào lên, chất hai bên bờ.
Từng đống từng đống ngó sen được chất bên bờ đê, lá sen còn chưa bị cắt lên khỏi đầm nước, tàu lá như cái mâm bạc vẫn còn mang theo sắc lục, tràn đầy hương thơm trong trẻo thanh khiết. Hoa sen phần lớn đã nở rộ, chỉ còn lại một ít đài sen nho nhỏ, bởi vì bị các hộ nông gia khi thu gặt coi thường không thèm để ý mà mày mắn còn tồn tại, lưu lại giữa đám lá xanh thẫm.
Nhưng một vài tiểu hài tử nông gia lại không chịu nổi tịch mịch, chống thuyền nhỏ chèo ra, có mấy nam hài gan lớn trực tiếp cởϊ áσ, cánh tay để trần, chỉ mặc quần đùi liền nhảy vào đầm nước, cùng hài đồng chèo thuyền đi tìm đài sen nho nhỏ xanh mướt ẩn dấu giữa vô vàn tán lá.
Trước khi đi, Long tông chủ đã chuẩn bị cho nàng một loạt đồ dùng hàng ngày. Trong đó hộ thân lợi khí không cần phải nói, lại còn thêm vài con diều giấy có điểm hồng chu sa, chỉ cần mặc niệm khẩu quyết là hai trương có thể biến ảo thành xe ngựa hoặc thuyền, còn hai trương thì có thể biến ảo thành đồng tử chèo thuyền cùng đồng tử dẫn đường.
Đáng tiếc những thứ này đều là đồ dùng một lần. Thế nhân đều biết hai vị hoá mục đồng tử độc nhất vô nhị, hậu thế vô song của Trường Lưu - Tam Tư điện Hoá Mục Thánh Tôn, hai đồng tử đó chỉ cần hợp cùng nhau, liền có thể biến ảo thành hết thảy sự vật trong thiên địa, từ thánh thú Bỉ Dực Điểu cho tới hoa dại ven đường, mà khi biến thân thành linh thú liền có thể có được một nửa năng lực của linh thú đó. Thậm chí thời gian hai tiểu khôi lỗi đó bảo trì hình thái đều có thể có thọ mệnh tương đương với chủ nhân thi pháp.
Hoá mục khôi lỗi mà người khác làm lại chỉ có thể làm hàng bán sỉ, dùng một lần liền vứt, chỉ có thể biến thành vật cố định, hơn nữa không có tư duy độc lập, hình thái cũng chỉ có thể duy trì được tám ngày, đợi cho linh lực được quán chú trong dấu chu sa trôi đi, liền trở lại thành một tờ giấy bỏ đi như cũ.
Bất quá hoá mục khôi lỗi giống Như Như và Ý Ý quả thật rất ít, nghe đồn Trầm Vọng Sơn phải mất mười năm mới làm thành hai hoá mục khôi lỗi này, biết nói biết trả lời, năng lực cũng hơn xa người thường có khả năng tưởng tượng. Nhân gia tốt xấu gì cũng là người ngồi trên vị trí Thánh Thủ của Tam Tư điện, nếu khôi lỗi mà người ta dốc hết tâm huyết, hao hết tâm tư làm được lại bị các đại môn phái giản giản đơn đơn làm thành đồ hạ giá bán hàng xỉ, kia Thế Tôn hắn còn cần lăn lộn nữa không?
Chiếc thuyền con xuyên qua tầng tầng lá tròn, Long Kiểu Nguyệt đưa tay tháo một đài sen từ đầu cành, hớn hở ngồi xuống đầu thuyền, một tay vặn bung đài sen, đem hạt sen nhỏ xinh bỏ vào miệng.
Long Kiểu Nguyệt cũng quen thói khi ở với Như Như và Ý Ý, thấy đồng tử chèo thuyền mặt mày nhàn nhạt như vẽ trên giấy, liền tuỳ ý mở miệng hỏi: "Còn cần bao lâu nữa?"
Lời vừa ra khỏi miệng Long Kiểu Nguyệt liền hối hận, đồng tử này chỉ là một người giấy hàng bán sỉ, hắn sao có thể trả lời được câu hỏi của nàng chứ?
Long Kiểu Nguyệt nhàm chán không việc gì để làm, chỉ ngồi ở đầu thuyền, chỉ thấy cách đó không xa giữa sóng nước là một màn thu hoạch ngày mùa khí thế ngất trời. Nông gia hán tử trên thân để trần, ở dưới bùn quấy lên sóng nước, đem từng đầu khó sen nhiễm nước bùn móc ra rồi ném lên. Đám phụ nữ ở bên bờ liền vội vàng tiếp nhận, rồi rửa sạch bùn đất, lộ ra sắc trắng nõn như tuyết vốn có của ngó sen.
Long Kiểu Nguyệt hái vài đài sen cực lớn bên cạnh, vừa ngồi tách ăn ngon lành vừa nhìn bọn họ khí thế ngất trời.
Bản Cúc Cự nếu được giải độc, nếu có thời gian rảnh rỗi, thật ra có thể đi thể nghiệm một chút cuộc sống điền viên thanh tân, rời xa ân oán lưỡng giới, cả ngày hái sen, bắt cá, khiêng cuốc xây nhà tranh, thật ra cũng không tệ lắm.
Thời điểm đó, nếu Bạch Chỉ không tu đạo, gả cho người ta làm thê tử, còn có thể lôi kéo nàng cùng đi trồng trọt, chậc chậc, hai mỹ nhân cùng đầu cài trâm mặc váy vải, khiêng cuốc làm cỏ, hình ảnh kia thật đẹp đến nỗi làm bản Cúc Cự cũng không dám nhìn.
Bất quá, nếu nàng ấy có phu gia, phỏng chừng cũng sẽ làm phu nhân nhà giàu có, sao có thể còn cùng ta đi trồng trọt? Nhưng một người đi trồng trọt, thật sự rất nhàm chán ah.......
Nếu Bạch Chỉ không gả cho ai thì tốt rồi. Nhưng Bạch Chỉ sao có khả năng không lấy ai được, nàng lại không giống ta, biết chi tiết chủ tuyến trong bản [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] này. Chỉ có giống bản Cúc Cự biết tất cả nam phụ đều là của nữ chủ mới có thể sớm khám phá chân tướng, dứt bỏ ý niệm thành thân với mấy soái ca trong đầu, an an ổn ổn thầm nghĩ tránh xa tiểu Hoa Hoa công chúa, thoát khỏi kết cục nguyên bản mà sống sót, tình tình ái ái gì đó, nào dám nghĩ đến chứ?
Vượt qua hồ sen ngàn mẫu của vùng sông nước Nam châu, Long Kiểu Nguyệt đặt một gian khách phòng trong một khách điếm ở Bỉnh Võ trấn tại Nam Châu.
Khách điếm này thật ra tu sửa không tệ, bên ngoài lau chùi sơn phết lại hoàn toàn, tiểu nhị chăm chỉ chịu khó ở bên trong lau bàn ghế. Khi nàng đến đã hơi trễ, sắc trời đã tối, trấn nhỏ bất giác thanh lãnh, mấy cửa hàng đều mở rộng cửa, trên đường cũng có người đến người đi.
Long Kiểu Nguyệt đi qua một nhà hoa phường, nhìn một hoa nương cố ý vô tình lộ đùi liếc mắt đưa tình với người đi đường, nghe oanh oanh yến yến ở bên trong mời chào: "Khách quan, đến chơi này ~"
Long Kiểu Nguyệt đứng khựng lại trước thanh lâu kia.
Dựa theo vô số lộ số đã tích luỹ được từ mấy ngàn vạn quyển tiểu thuyết ngôn tình đứng hạng cao trên bảng xếp hạng, nói đến thì, trước khi trư cước nam/nữ chủ hoặc diễn viên phối hợp đi vào kỹ viện, hơn phân nửa sẽ bởi vì vô số tình huống cùng nguyên nhân không thể kháng cự mà lạc vào nơi hoa hoa cỏ cỏ đủ trò khoái hoạt này.
Nếu là nữ chính, khẳng định sẽ nữ phẫn nam trang, sau đó dù đường đường hoàng hoàng đi vào, cũng sẽ gặp một phen kỳ ngộ.
Kỳ ngộ này, có thể là gặp được nam chủ vốn không muốn tiến vào thanh lâu nhưng lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà "không thể không" vào thanh lâu, do đó xảy ra một phen hiểu lầm, lại do nam chủ tiến hành một tràng giải thích gian nan, nhưng nữ trư cước lại quanh co trong cái vòng luẩn quẩn "ta không nghe ta không nghe, ta muốn khóc ta muốn khóc, ngươi không thương ta ngươi không thương ta, để cho ta đi chết đi". Sau đó giằng co vật vã đến ba ngàn chữ, vỗ tay một cái, lại là một màn tiết mục não tàn "ta yêu ngươi, ngươi tin ta, không tin ta có thể đào tim mình ra cho ngươi trái tim si tình của ta."
Mà nếu là nam chính hoặc nam phụ đi vào thanh lâu, sẽ ngồi trong một bao sương, cắn hạt dưa phun hạt bí, dưới cái nhìn của oanh oanh yến yến thấy nữ chủ bị bán vào thanh lâu nhưng vẫn giữ thân trong sạch, điềm đạm đáng yêu dung sắc khuynh thành mà vận mệnh lại bi thảm nay bị ép phải bán đêm đầu tiên, chắc chắn sẽ vỗ bàn nhảy dựng lên: "Mẹ nó! Như thế chẳng phải uổng phí của trời sao! Bổn vương/ bản công tử/ trẫm/ bản tôn sao có thể trơ mắt nhìn một tuyệt thế mỹ nhân thanh thuần đàng hoàng, hoàn toàn không iống đám nữ nhân yêu dã đê tiện kia phải rơi xuống làm món đồ chơi cho đám hoàn khố đệ tử đó!"
Rồi sau đó sẽ hùng hổ mang nữ chủ đi, hơn nữa đến cuối cùng tất sẽ bồi thêm một câu, "hoa phường đã tồn tại trăm năm đó, ở một hồi đại hoả tận trời hoá thành tro tàn" để kết thúc toàn văn.
Thanh lâu a thanh lâu, ngươi thật sự là có vô số cố sự nói không hết, ngàn vạn lộ số giảng không xong!
Bản Cúc Cự vẫn là không cần đi gây chuyện thì hơn!
Long Kiểu Nguyệt hạ quyết tâm, nhấc chân liền đi.
***
Trong một bao sương ở thanh lâu.
Lư hương thiêu đốt huân hương quý báu nhất, khói trắng mờ mịt mông lung trôi nổi trong không khí, hoá thành hương thơm thanh nhã tràn ngập khắp phòng, thấm vào ruột gan.
Trong bao sương, bốn phía là rèm lụa màu tím nhạt buông rủ xuống đất. Gió nhẹ ban đêm dịu dàng thổi qua song cửa sổ khắc hoa, phảng phất như muốn thử, ở trong hương thơm ngọt ngào hoà với sương trắng liễu nhiễu dây dưa cùng một chỗ.
Trên gương mặt sáng ngời của nữ hài kia được khảm một đôi mắt hạnh to tròn, nàng chống hai má nộn nộn khả ái, ngồi ở trước bàn gỗ tử đàn, tò mò nhìn nữ tử dung sắc thượng giai mặc y sam xanh nhạt ở trước mặt.
Nàng kia xiêm y khinh bạc, bên ngoài chỉ khoác một kiên y sam trắng, bên trong là cẩm y lam sắc như bầu trời. Nàng tao nhã hữu lễ gật đầu cười: "Xin hỏi tiểu thư muốn hỏi cái gì?"
Hôm nay nhìn đến một cẩm y thiếu niên lang đeo mặt nạ đến thanh lâu, bên người còn có một tiểu đoàn tử nho nhỏ mặc cẩm y hoa phục. Một đám tỷ muội đều tụ trên lan can lầu cao, chỉ trỏ cười đùa.
Cẩm y thiếu niên lang kia dáng người tuấn dật, đeo một chiếc mặt nạ hung tợn, con ngươi đen thâm thuý giống như một đầm nước lạnh. Chỉ nhìn dáng người cao ngất của thiếu niên lang đó cùng y phục trên người liền biết hắn xuất thân phú quý. Thấy thanh lâu này hiếm hoi có khách quý ghé thăm, tú bà liền lắc mông đi lên, nhưng lại không dám giống ngày thường dùng chất giọng ỏn ẻn nhão nhoẹt nhào lên người hắn, chỉ mặt mũi mang vẻ quyến rũ, cung kính hỏi hắn tới đây có việc gì.
Một đám tỷ muội đều bật cười khẽ, có tỷ muội hơn lớn gan một chút ôm khăn cười, chỉ hắn nói: "Không biết quý công tử từ đâu tới, nếu coi trong vị tỷ muội nào của chúng ta, có thể coi lên như diều gặp gió, nếu không thì cũng ít nhất trở thành tiểu thϊếp của phủ nhà giàu!"
Quý công tử kia chỉ giương mắt nhìn thoáng qua các nàng, ánh mắt ấy lạnh băng như tuyết, quả thực là một lưỡi băng đao. Chúng tỷ muội đều sợ tới mức ngậm miệng, lui về sau vài bước.
Tú bà kiên trì đi lên đặt câu hỏi, cẩm y thiếu niên kia không nói gì, chỉ hơi nghiêng người, lộ ra một tiểu đoàn tử mặc cẩm y rụt rè sợ hãi.
Tiểu đoàn tử mặc cẩm y kia ước chừng khoảng bảy tám tuổi, bộ dáng đúng là một tiểu nha đầu, núp sau lưng hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh vừa đen vừa tròn, mông mông lung lung như chứa sương mù, lấy dũng khí, ngọt ngào hỏi một câu: "Ta, ta nghe nói người ở chốn hoa phường biết rất nhiều chuyện, cho nên ta tới nơi này muốn tìm một tiểu tỷ tỷ, hỏi một việc."
Tiểu đoàn tử khả ái kia có vẻ vội vàng nóng ruột, thanh âm lại mềm lại manh, chư vị tỷ muội nhìn xem đều nhịn không được mắt loé lên trái tim, nghe vào tai cũng mềm nhũn nửa người.
Nay tiểu đoàn tử ngồi an vị trước bàn, trên khuôn mặt khả ái tròn như trứng thiên nga là đôi mắt to đen nhánh như hắc diệu thạch, nhìn nàng không chớp mắt.
Cẩm Lan ôn hoà cười, nữ hài cũng nhìn Cẩm Lan, nghiêng nghiêng đầu.
Trên mái tóc đen mượt như suối của tiểu đoàn tử cẩm y có một đầu hồ điệp với hai cánh bạc, đôi cánh được chạm rỗng theo động tác của nàng hơi rung động, giống như tuỳ thời đều có thể từ trên đầu nàng vỗ cánh bay đi.
Cẩm Lan nhìn ngân hồ điệp này, liền biết thân thế của nữ hài cao quý hơn xa những gì mình có thể tưởng tượng. Vừa rồi thiếu niên lang mang mặt nạ quỷ kia chỉ tuỳ ý quăng cho tú bà một túi tiền, tú bà liền quay đầu đi giải tán mọi người.
Tối hôm nay, ở hiện trường còn có một quan lão gia của Bỉnh Võ trấn, tú bà cũng dám vì thiếu niên lang này đắc tội quan lão gia, nói lên trong cái gói nặng trịch kia khẳng định không phải bạc trắng, mà là hoàng kim.
Thiếu niên lang kia vừa rồi trong mắt loé lên một đạo băng đao, đưa nữ hài vào trong này, còn chính mình thì lui ra canh giữ ngoài cửa. Thế này Cẩm Lan mới xác định, tiểu đoàn tử đó là chủ tử của thiếu niên lang kia.
Tiểu đoàn tử mặc cẩm y nâng má, do dự nhìn nàng, rốt cục mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói, một người nếu cứu ngươi, còn nói ngươi quan trọng hơn tính mệnh của mình, thì có phải là người đó thích ngươi không?"
Cẩm Lan giật mình, trên mặt lại bất động thanh sắc, mỉm cười nói: "Đương nhiên, trên đời này, người có thể không màng tính mệnh vì ngươi, đương nhiên là người yêu ngươi rồi."
Tiểu đoàn tử nở nụ cười, ngây thơ nói: "Ta biết mà."
Nhưng mà vẻ tươi cười của nàng lại héo úa, khuôn mặt nhỏ nhắn ưu sầu, rầu rĩ không vui hỏi: "Người yêu ta? Nhưng vì sao có thể hy sinh tính mạng vì ta, lại không thể lấy ta được?"
Cẩm Lan vén một lọn tóc rủ xuống bên tai, dịu dàng cười đáp: "Tiểu thư hỏi, là việc tình ái. Tiểu thư hiện tại còn tuổi nhỏ, có lẽ người nọ cảm thấy tâm trí của ngươi còn chưa đầy đủ, còn chưa thể nhận rõ......"
Tiểu đoàn tử rầu rĩ không vui ôm mặt, đôi mắt to tròn như hắc diệu thạch nhìn nàng, nghiêng đầu: "Nhưng nàng nói về sau ta trưởng thành cũng sẽ không cưới ta!"
Không phải chứ? Tiểu nha đầu ngươi tuy tuổi còn nhỏ, cũng nhìn ra được tuyệt đối là một mỹ nhân bại hoại, xuất thân lại rất cao quý, trên đời có nam nhân nào sẽ không động tâm đây?
Bất quá tiểu nha đầu, ngươi này tình đậu nở hơi sớm đó nha!
Cẩm Lan thấy buồn cười, lại thử thăm dò cẩn thận hỏi: "Hay là hắn đã có người trong lòng rồi?"
Tiểu đoàn tử cứng đờ, phồng má phủ định: "Không có, khẳng định không có."
Cẩm Lan yên lòng, chỉ che miệng cười: "Kia tiểu thư cứ yên tâm đi, tiểu thư tuy tuổi còn nhỏ, nhưng về sau tất sẽ là tuyệt sắc mỹ nhân, thân thế lại......."
Nghe được câu nói kia, tiểu đoàn tử nhìn nàng chằm chằm, nheo nheo mắt, nàng như phát hiện mình lỡ lời, liền vội vàng không dấu vết sửa lại: "Chắc là xuất thân cao quý, mỹ nhân như vậy, trên đời có anh hùng nào không thương đâu?"
Tiểu đoàn tử mặt mày giãn ra, hơi cao hứng một chút: "Thật vậy chăng?"
Cẩm Lan dịu dàng cười nói: "Trên đời anh hùng đều là kẻ yêu mỹ nhân, ngươi chỉ cần đối xử tốt với hắn, săn sóc tỉ mỉ khắp nơi, làm cho hắn hiểu được tâm ý của ngươi, hắn liền sẽ không cự tuyệt tiểu thư nữa."
Tiểu đoàn tử chớp chớp đôi mắt to ngập nước, liên tục gật đầu: "Ngươi nói rất có đạo lý. Khẳng định Long tỷ tỷ không biết điểm tốt của ta, ta nhất định phải làm cho nàng biết tâm ý của ta, nhất định nàng cảm thấy trước kia ta chỉ nói đùa."
Cẩm Lan gật đầu, đột nhiên lại kinh ngạc hô: "Hả? Long tỷ tỷ?"
Tiểu đoàn tử hất cằm, nắm chặt quyền đầu thề thốt: "Ta nhất định sẽ làm cho Long tỷ tỷ hiểu được tâm ý của ta, cùng ta thành thân!"
Cẩm Lan trợn mắt há hốc mồm, Long tỷ tỷ, Long tỷ tỷ? Ngươi, ngươi, ngươi đừng có nói là nữ tử đi? Từ xưa đến nay đều là nam nữ hôn phối, nào có nữ tử yêu nữ tử đâu, lại nào có tiền lệ nữ tử cùng nữ tử hôn phối? Long tỷ tỷ kia của ngươi nói như thế quả thực không có gì đáng trách.
Cẩm Lan chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, tiểu đoàn tử thanh lệ thoát tục kì lạ ở trước mặt lại sờ soạng mò trong tay áo ra một đĩnh vàng, hào phóng đặt trên bàn: "Ta biết rồi! Ta đi tìm Long tỷ tỷ!"
Nói xong liền nhảy nhót xuống ghế, muốn đi đến cửa.
Cẩm Lan nhìn đĩnh vàng kia, trong lòng giãy dụa do dự không thôi. Đã thu tiền, việc làm ăn của nàng cũng đã xong xuôi, nếu lên tiếng nữa có lẽ ngược lại sẽ chọc phiền vị tiểu thư cao quý lai lịch không rõ nhưng thân phận rõ ràng cao quý này.
Tiểu đoàn tử đến gần cánh cửa, Cẩm Lan rốt cục lên tiếng: "Tiểu thư."
Bạch Lộ tiểu công chúa quay đầu lại, tò mò hỏi: "Làm sao thế?"
Bàn tay Cẩm Lan đặt trên đầu gối vô thức siết chặt làn váy của mình, đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi: "Xin thứ cho Cẩm Lan hỏi nhiều một câu, tiểu thư, nếu tất cả mọi người phản đối ngươi và vị Long tỷ tỷ kia ở bên nhau, kia tiểu thư sẽ giữ hay bỏ?"
Tiểu đoàn tử chớp tôi mắt to ướt sũng, khó hiểu hỏi lại: "Vì cái gì sẽ phản đối chứ?"
Cẩm Lan khẽ thở dài một tiếng, chỉ nói: "Xin thứ cho Cẩm Lan cả gan, nếu có một ngày, bởi vì ngươi cùng Long tỷ tỷ kia đến với nhau, ngươi sẽ biến thành một quái vật trong mắt mọi người, ngươi vẫn nguyện ý sao?"
Tiểu đoàn tử nghiêng đầu, như thực sự nghiêm túc tự hỏi thật lâu, mới gằn từng tiếng đáp: "Quái vật? Kia phụ thân cùng mẫu thân khẳng định cũng sẽ chán ghét ta sao?"
Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, khi ngẩng lên lại là một mảnh kiên định: "Ta không muốn trở thành quái vật, không muốn làm cho phụ thân cùng mẫu thân chán ghét ta. Nhưng chỉ cần Long tỷ tỷ nguyện ý muốn ta, dù có trở thành quái vật ta cũng không để ý. Dù sao Long tỷ tỷ đều có thể liều mạng tới cứu ta, trở thành quái vật thì cũng có sao chứ?"
Hết chương 33
--------------------------------------
Bách Linh: Càng ngày càng thấy tiêu đề chương khó hiểu với liên quan dễ sợ :)))