Tây Bắc Tề Vân phủ đối với vị ngồi ghế trên như Long Kiểu Nguyệt này quan tâm rất đầy đủ, trừ gia chủ còn có điểm rụt rè, không nói nhiều lời, vài vị di nương cùng công tử xem như a dua nịnh hót đến cùng, lần lượt bưng nước dâng trà.
Sắc mặt Long Kiểu Nguyệt cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ cái đám thích hố người ta này, rõ ràng là người nhà của Bạch Chỉ, nhưng không một ai quan tâm nàng ấy, ngược lại vây quanh ta nịnh nọt.
Hừ, nếu không phải nhìn các ngươi là thân nhân của Bạch Chỉ, ta đã sớm trưng ra bản mặt thối đặc hữu của Long Kiểu Nguyệt, lạnh lùng đi thẳng rồi.
Bạch Chỉ đứng ở bên sườn cái bàn cách đó không xa, khuôn mặt bình tĩnh như nước, nhìn không rõ vui hay giận. Trừ gia chủ của Tây Bắc Tề Vân phủ lại đây thấp giọng hỏi vài câu, cũng chỉ có một vị di nương mặc xiêm y màu tím cùng nàng ở một bên trò chuyện.
Long Kiểu Nguyệt ngồi trên ghế tử đàn, Như Như và Ý Ý ôm chân nàng, bốn con ngươi to tròn long lanh chớp chớp. Long Kiểu Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, thân là một tân khách, vẫn hàn huyên trước một phen, sau đó lễ phép hỏi: "Kỳ thật lần này ta đến là vì tìm kiếm sự trợ giúp của Tây Bắc Tề Vân phủ."
Gia chủ ở một bên vội vàng hồi đáp: "Long tiểu thư có gì cứ nói thẳng là được, khách khí như vậy thật là làm khó Tây Bắc Tề Vân phủ chúng ta. Chỉ cần Long tiểu thư mở miệng, Tây Bắc Tề Vân phủ tất sẽ đem toàn lực ứng phó."
Má nó, Long Đình rốt cuộc quyền thế lớn đến mức nào, Long Kiểu Nguyệt rốt cuộc tôn quý bao nhiêu, tuỳ tiện mở miệng nói lời khách sáo với gia chủ lớn tuổi của Tây Bắc Tề Vân phủ, cũng bị coi thành làm khó rồi.
Di nương ở một bên cũng che miệng gật đầu liên tục, bọn công tử bên kia lại thẳng tắp thân thể, rất sợ để lại ấn tượng xấu cho vị tiểu thư của Long Đình này.
Long Kiểu Nguyệt chậm rãi nói: "Là như vậy, hồ Lý Lan ở Thiên Phủ thành xảy ra lũ lụt, bách tính ở hạ du không có gia viên, đều tràn về thành đô của Thiên Phủ. Ta muốn các ngươi giúp ta làm một sự kiện, đó là đi tìm một người, một thiếu niên chạy nạn từ nông gia phụ cận hồ Lý Lan, đại khái khoảng mười một mười hai tuổi, tên là Bắc Lăng Thành."
Nàng suy nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Phụ mẫu đều mất, dung mạo thanh tú. Hiện tại, hắn hẳn là lưng cõng thi thể phụ mẫu đi xin ăn ở Thiên Phủ thành. Các ngươi tìm được hắn, nhất thiết đừng kinh động hắn, chỉ cần nói cho ta biết một tiếng là được."
Tây Bắc Tề Vân phủ được phân phó, liền phái người đi khắp nơi trong thành dò hỏi.
Yến hội tẩy trần kết thúc, gia chủ nhìn ra được Long Kiểu Nguyệt đã thập phần không kiên nhẫn, liền kêu hạ nhân đưa nàng đi nghỉ ngơi. Long Kiểu Nguyệt thấy Bạch Chỉ đã lại mất tăm tung tích, đoán hẳn nàng sau khi hồi phủ muốn ôn chuyện với thân nhân, cho nên trở về phòng, liền chỉ đành lúng túng đi theo hạ nhân tới sương phòng.
Trong một sương phòng, Bạch Chỉ quỳ gối trước bài vị tổ tông. Trước bài vị tối đen u ám, lộ ra một tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh trong gió, như thể tuỳ thời đều sẽ bay đi. Nghiên mực nặng nề cùng một chiếc bút lông đặt bên trên lại không chút lưu tình ngăn chặn thân hình khinh bạc của nó.
Gia chủ đứng một bên, cầm một chiếc khăn tay bạch sắc, đặt bên miệng khe khẽ ho một tiếng. Tam di nương mặc xiêm y màu tím, khoác lụa trắng mỏng manh, lạnh lùng cười rộ lên: "Nữ nhi này của ngươi sinh ra thật đúng là nhu thuận, ngươi nhìn mặt trước mặt sau mà xem, trung thành tận tâm giống một con chó được Long Đình nuôi. Ở chung một chỗ với Long Kiểu Nguyệt bao lâu, vậy mà ngay cả [Cửu thiên dẫn lôi quyết] cũng chưa học được chút da lông."
Bạch Chỉ không nói gì, gia chủ hít một tiếng, hạ thấp thanh âm, hoà ái nói: "Bạch Chỉ, từ nhỏ ngươi là hài tử nghe lời nhất trong số huynh đệ tỷ muội, vi phụ cũng sủng ái ngươi nhất. Vi phụ biết ngươi khẳng định nhớ rõ chút tâm pháp, đến viết xuống đi. Ngươi không muốn luyện, vi phụ không bức ngươi, chỉ cần ngươi viết xuống, đám ca ca của ngươi cũng cần ít pháp thuật phòng thân."
Bạch Chỉ vẫn như cũ không trả lời, chỉ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Gia chủ tha thiết nhìn nàng, nửa ngày sau mới vì sự trầm mặc của nàng mà lạnh mặt, chỉ lạnh lùng cười nói: "Tề Vân phủ chúng ta thế nào lại sinh được một nữ nhi vô dụng như ngươi, vốn trông cậy vào ngươi lên Trường Lưu tranh được lợi ích, ngươi ngược lại, cả ngày như hình với bóng với tiểu thư của Long Đình, còn đánh mất vị trí phong chủ của Tiên Xu phong."
Tử y di nương ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, châm chọc cười nói: "Cũng không phải, lần trước gặp ta, ta nhắc nàng đề phòng Long gia tiểu thư kia, không biết chừng tiểu thư Long gia đó là một kẻ lợi hại. Nàng ngược lại, một lòng cánh tay hướng ra ngoài, còn ở trước mặt ta nói Long gia tiểu thư thật lòng. Nữ nhi này của ngươi a, thật sự không có đầu óc, không biết Long gia tiểu thư kia hạ bao nhiêu mê dược cho nàng, lừa nàng khăng khăng một mực."
Gia chủ nhìn nàng, lại hoà hoãn ngữ khí, nói: "Bạch Chỉ, từ nhỏ ngươi đã nghe lời. Ngươi ngẫm lại xem, Long Đình thế gia mấy năm nay thanh thế lớn, Long tông chủ chèn ép các tu chân môn phái khác như thế, tiểu thư nhà bọn họ sao có thể là người tốt đẹp gì? Cho dù nàng có đối xử với ngươi tốt mấy phần, cũng là do nhất thời có lòng chơi đùa, lại có thể đối xử tốt với ngươi được bao lâu? Lại nói, chúng ta là thân sinh phụ mẫu của ngươi, ngươi......"
Bạch Chỉ đột nhiên lên tiếng: "Phụ thân."
Gia chủ thấy nàng rốt cục mở miệng, trên mặt không khỏi vui mừng.
Thanh âm Bạch Chỉ vẫn dịu dàng mà bình tĩnh như trước, chất giọng khàn khàn, lời nói ra cũng là chém đinh chặt sắt: "Ta không muốn, Bạch Chỉ sẽ không phản bội Long chưởng môn, sẽ không ruồng bỏ tín nghĩa, cũng sẽ không bỏ người nhà. Nỗi khổ của phụ thân mấy năm nay, Bạch Chỉ xem ở trong lòng, nhưng Bạch Chỉ không muốn, có chết cũng không muốn phụ sự ưu ái của Long chưởng môn đối với ta, cũng như tín nghĩa mà phụ thân đã dạy ta từ nhỏ.
Gia chủ nghe được lời này của nàng, đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, trên mặt âm tình bất định, rồi sau đó trầm mặc hồi lâu, như bất đắc dĩ, rốt cục phẩy tay áo bỏ đi, giận dữ nói: "Vậy thì thôi. Nữ nhi lớn rồi, chung quy có tư tưởng của riêng mình."
Thanh âm của Bạch Chỉ đã mang theo run rẩy: "Tạ phụ thân lượng giải."
Tam di nương thấy phủ chủ nói hai câu như vậy liền không bức hϊếp nàng nữa, không khỏi tức giận nhất thời. Ả kéo tay áo, ác độc châm chọc cười: "Lão gia sủng ngươi, không so đo với ngươi. Mắt thấy Tây Bắc Tề Vân phủ này sẽ suy sụp, cũng luyến tiếc bức ngươi. Vi phạm mệnh lệnh của phụ mẫu, ngược lại đi che chở một ngoại nhân, lương tâm của ngươi, tín nghĩa của ngươi, thật sự là buồn cười!"
Ả tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân đi ra ngoài. Đến cửa, lại quay đầu lại, như muốn phát tiết cơn phẫn nộ, cười lạnh nói: "Quên nói với ngươi, Bạch Thu Đường đã bị tam công tử chiếm. Nếu ngươi muốn tìm chỗ ngủ thì đi đến ngủ cùng với vị chủ tử Long gia tiểu thư của ngươi đi!"
Sau một tràng tiếng đập cửa, vạn vật lại an tĩnh.
Ngày hè bên ngoài từ đường, là một phiến cỏ xanh. Có con dế mèn lẳng lặng kêu to, ở trong bụi cỏ hô bằng dẫn bạn.
Không biết qua bao lâu, Bạch Chỉ rốt cuộc giật giật chân, đứng lên từ nền từ đường lạnh như băng.
Thân thể của nàng hơi lảo đảo, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, dưới ánh trăng trong ngần thanh khiết, nở rộ một mạt cười yếu ớt vô lực, chua xót mà vui mừng.
Nàng vẫn vững vàng bảo vệ. Dù cho nghìn người chỉ trỏ, dù phải đối mặt với phụ thân mà mình kính yêu tôn sùng nhất, đối mặt với sự khiển trách của di nương, nàng vẫn bảo vệ được.
Giữ vững tín nghĩa, bảo vệ cho...người mà nàng rất muốn bảo vệ.
Hết chương 24