Chương 29

Sau khi nghe những lời của Daisy, Mễ Lam theo bản năng muốn hỏi "tại sao", nhưng cô đã im lặng theo lý trí sau khi nhìn thấy phản ứng lo lắng của Daisy. Cô nắm tay Daisy, nói một cách chân thành: “ Tôi sẽ cẩn thận, thật sự cảm ơn cô.” Daisy lắc đầu, nhìn Mễ Lam với ánh mắt áy náy. Mễ Lam Biết tại sao cô ấy lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, bởi vì những người ở lâu đài Milo đã che giấu cô quá nhiều bí mật. Cô lơ đễnh cười cười, chuyển đề tài nói: "Chúng ta đừng nói chủ đề nặng này nữa. Nhắc mới nhớ, mọi người ở đây chải tóc như thế nào? Tôi đã sống lôi thôi suốt hai ngày qua." Mễ Lam chỉ vào mái tóc đuôi ngựa của mình, nói nói.

Daisy và những người khác thường búi tóc cao. Những cô gái khéo tay cũng có thể làm một số kiểu tóc đơn giản và độc đáo. Mễ Lam ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Bella mà cô gặp ở thị trấn nhỏ. Tóc cô ấy chải rất đẹp, cài hoa cườm, nó trông thanh lịch và trẻ trung.

Daisy nghe xong lời này, quả nhiên không còn để ý tới chủ đề trước đó nữa, cô ấy nói với Mễ Lam: “Chúng ta trở về đi, em dạy cô uốn tóc.”

"Thật sao? Cảm ơn rất nhiều, nhưng còn công việc của cô thì sao?" Mặc dù rất vui nhưng Mễ Lam vẫn nghĩ cho Daisy.

"Không sao đâu, cứ để công việc vậy đi. Maxwell tiên sinh sẽ không nói gì đâu, vì em đang ở cùng Mễ Lam tiểu thư mà." Nói xong, cô nháy mắt tinh nghịch với Mễ Lam.

Hai người trở lại lâu đài, Daisy đưa Mễ Lam vào một căn phòng trên tầng 2. Cách bố trí căn phòng tương tự như căn phòng Mễ Lan ở khi cô mới đến đây, chỉ khác là cửa sổ của căn phòng này mở ra hướng ngược lại và không bị rèm che, nên lúc này trong phòng ấm áp sáng sủa. Daisy đẩy Mễ Lam đến chiếc gương trang điểm, gương kia vẫn trang trí đầu dã thú và khảm hai viên hồng ngọc.

Daisy mang theo vài chiếc kẹp tóc và lô uốn tóc, cô ấy bắt đầu dạy những kiểu tóc đơn giản nhất, chỉ dạy được hai ba kiểu tóc mà Mễ Lam đã hoa mắt chóng mặt nói dừng. Nói là cần thời gian tiêu hóa, hai ba kiểu là đủ, những cái phức tạp kia bình thường không dùng.

Sáng nay, Mễ Lam nghịch tóc với sự giúp đỡ của Daisy, trước khi cô kịp nhận ra thì đã đến giờ ăn trưa. Vì bữa sáng bị Ado làm trễ nải, nên lúc này Mễ Lam đã đói bụng ục ục rồi. Thấy đã đến giờ dọn cơm, Mễ Lam cảm ơn Daisy rồi chạy về phòng.

Mễ Lam vào nhà thì thấy Maxwell vẫn còn ở đó, toa ăn buổi sáng đã biến mất, rõ ràng ông ta đã ra ngoài rồi mới quay lại, chẳng lẽ vì cô không có ở đây nên ông ta chăm sóc Ado thay mình sao? Nhưng Ado không phải là một đứa trẻ, nói hắn không thể sống thiếu người xung quanh mình thì hơi quá lời. Khi Maxwell thấy Mễ Lam quay lại, ông ta nói với cô: "Cô về rồi à? Cơm sắp sẵn rồi, tôi đi lấy lên."

Bữa trưa của Mễ Lam vẫn như trước, tinh tế nhưng không quá nhiều. Bình thường cô ăn đủ, nhưng Mễ Lam đói bụng từ sáng đến trưa sau khi ăn xong bữa trưa của mình vẫn không thấy no, cô trắng trợn cướp thịt của Ado. Sau khi ăn xong, Mễ Lam cảm thấy ăn thịt là hợp túi tiền, ngon và no nhất.

Phòng của Ado không có gương, Mễ Lam muốn tập luyện cách uốn tóc mà Daisy đã dạy nên đã nhờ Maxwell hỏi xin ông ta một chiếc gương khi ông ta đến thu bát đĩa: "Maxwell tiên sinh, tôi có chuyện muốn phiền ngài, ngài xem, trong phòng này không có một chiếc gương nào, cái này đối với tôi một phụ nữ thật sự rất bất tiện, không biết có thể thêm một cái gương trong phòng này không?"

Maxwell có vẻ do dự, ông ta cau mày nói: "Cái này..." Ông ta dừng lại, nhìn Ado. Kẻ ở phía sau nằm nhàn nhã trên đệm, dùng lưỡi liếʍ móng vuốt rồi dụi móng vuốt vào lớp lông trên mặt. Maxwell trầm tư một lát, nói: "Vậy được, tôi đi nghĩ biện pháp."

Không lâu lắm, chiếc gương được đưa tới, đó là một chiếc gương to bằng lòng bàn tay, Mễ Lam nhìn thấy đã suýt ói ra máu. Maxwell cuối cùng dặn dò: “Không dùng đến thì phải úp gương lại, biết không?” Mễ Lam cầm lấy chiếc gương, mặc dù hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý, rất phối hợp mà không hỏi thêm câu nào. Sau đó Maxwell hài lòng rời đi.

Mễ Lam đặt chiếc gương lên bàn, di chuyển chiếc ghế đến trước gương và bắt đầu tập đối mặt với chiếc gương nhỏ. Ado nhìn bên này một lúc, có lẽ cảm thấy nhàm chán, vì vậy hắn đến bên chân Mễ Lam và con người vào váy của cô, cái đuôi càng là quấn chặt Mễ Lam không thả. Mễ Lam không ưa với hành động nũng nịu của Ado, cô không nhìn hắn, cô chỉ nói: " Sắc thú, tự chơi đi, em không thấy chị đang bận sao?"

Ado quấn lấy Mễ Lam cọ xát một lúc, thấy cô thực sự quyết tâm không để ý đến hắn, nên từ bỏ. Hắn đến bên chiếc bàn nơi Mễ Lam đặt cuộn len, đứng thẳng hai chân trước không chạm đất. Hắn dùng móng vuốt hất mạnh cục len trên bàn rồi đánh vào chân Mễ Lam, bản thân hắn ngồi thẳng người nhìn Mễ Lam chằm chằm.

Mễ Lam cúi đầu nhìn cuộn len nói: "Em tự chơi đi, chị hiện tại thật không tiện."

Ado cáu kỉnh lấy chân gãi gãi tai, đi tới ngồi xổm bên cạnh Mễ Lam, nhìn chằm chằm mái tóc của cô ngẩn người. Một lúc sau, có lẽ nhàm chán quá nên hắn bắt đầu dùng móng vuốt quấy rối Mễ Lam, hắn nghịch nghịch lọn tóc búi tốt của cô, rồi dùng móng vuốt lớn nghịch nghịch lọn tóc rũ xuống của Mễ Lam, có mấy phần cảm giác yêu thích không buông tay.

“Ado!” Khi Mễ Lam tức giận đến cực điểm, rốt cuộc nhịn không được đứng dậy tay chống eo lớn tiếng trách mắng. Thấy Mễ Lam tức giận, Ado nheo mắt hài lòng, nghe cô mắng mình. Mễ Lam nói xong lại ngồi xuống ghế tiếp tục chải tóc khiến Ado thất vọng.

Trong bữa tối, Ado tuyên chiến với Mễ Lam, người đã nửa ngày không nhìn hắn, khi Mễ Lam mở l*иg đậy thức ăn ra, cô nhìn con tôm hùm lớn trên đĩa của mình, ngạc nhiên kêu lên: "Tôm hùm! Lần này có lộc ăn. " Mễ Lam vừa dứt lời, Ado đã nhẹ nhàng nhảy lên bàn. Hắn như một diễn viên nhào lộn khéo léo tránh tránh khỏi toàn bộ đồ ăn trên bàn, động tác uyển chuyển và mạch lạc. Mễ Lam chưa kịp nhận ra hắn định làm gì thì hắn đã đi tới trước mặt cô.

Ado và Mễ Lam nhìn nhau hai hoặc ba lần, tình cảm chạm vào mũi Mễ Lam, Mễ Lam nghĩ rằng hắn sẽ hôn cô , vì vậy cô vô thức che miệng lại. Thật bất ngờ, Ado đắc ý giơ một chân trước lên, ưu nhã đặt lên con tôm hùm của Mễ Lam. Mễ Lam nhìn chằm chằm vào con tôm hùm bị Ado "làm ô uế", tức giận không nói nên lời, cô đương nhiên biết hắn đang trả thù cô vì chuyện lúc chiều. Mễ Lam hít sâu mấy hơi, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Xem như ngươi lợi hại."

Lời của tác giả:

Ado sẽ ăn thịt trong chương tiếp theo. . . Mễ Lam tội nghiệp