Khi hai người đang đùa giỡn, Mễ Lam bất ngờ phát hiện trên bụng Ado có một vết sẹo dài khoảng bảy mươi, tám mươi centimet, vết sẹo nằm trên ngực Ado giống như một con rết xấu xí, gần vết sẹo cũng không có sợi lông nào mọc ra, nên một khi bụng của Ado ngửa lên, vết sẹo sẽ đặc biệt rõ ràng. Mễ Lam dùng ngón tay xoa nhẹ vết sẹo, trước đây cô đã từng xem những bức ảnh bị động vật cào, thông thường trên một vết cào phải có đồng thời hai ba vết sẹo, vết sẹo nhất định phải sâu nông vết như hình cái đuôi, nhưng vết sẹo của Ado rất đồng đều nên sẽ không phải bị thương khi chiến đấu với các loài động vật hoang dã khác. Với một vết sẹo và vị trí như vậy, Mễ Lam tự nhiên nghĩ đến hai từ bị thương bởi một vũ khí sắc nhọn.
Lông trên bụng Ado mềm hơn nhiều so với những nơi khác trên cơ thể, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu. Mễ Lam một tay xoa trên cái bụng mềm mại ấm áp của hắn, một tay sờ vết sẹo của hắn nói: "Sao lại có sẹo? Là em, tên sắc thú này, chạy ra ngoài bắt nạt cô gái nhỏ, sau đó người ta liều chết chống cự cho em một đao?"
Sau khi Ado nghe Mễ Lam nhắc đến vết sẹo, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén. Hắn lật người nằm xuống cực nhanh, nhe răng nhìn Mễ Lam bằng ánh mắt không mấy thân thiện, đồng thời trong cổ họng phát ra một tiếng kêu trầm thấp mang hàm ý đe dọa. Nhìn vẻ ngoài hung dữ của hắn, như hắn nhào lên cắn đứt cổ Mễ Lam bất cứ lúc nào, đây là lần đầu tiên cô thấy Ado phát cáu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Maxwell cứ nói Ado tính tình thất thường, hóa ra từ trước đến nay cô sống hòa bình với hắn là vì cô chưa chạm vào vảy ngược của hắn.
Mễ Lam lẩm bẩm: “Không đáng yêu chút nào.” Sau đó, cô lăn người xuống giường, lúc này mới phát hiện ga trải giường đã ướt rồi, không phải do Ado mà do váy lót ướt nhẹp trên người cô. Mễ Lam liếc nhìn Ado, thấy hắn lại bắt đầu liếʍ lông của mình. Khi Mễ Lam còn đang buồn rầu thì giọng nói của Maxwell từ ngoài cửa truyền vào: “Tôi mang đồ ăn tới rồi, đi vào có tiện không?”
Mễ Lam cúi đầu nhìn chiếc váy lót ôm sát người, vội đáp: “Không, không tiện, ông đừng vào.” Vừa nói, Mễ Lam vừa chạy một mạch về phía cửa, mở hé cửa ra. Cô giấu người sau cửa, chỉ thò đầu ra nói: "Ngài để xe ăn ở bên ngoài, lát nữa tôi đẩy vào. Tôi vừa giúp Ado tắm xong, đứa nhỏ thật nghịch ngợm, quần áo của tôi đều bị anh ấy làm ướt hết rồi, không biết có thể cho tôi bộ khác được không? Cô Daisy biết tôi mặc quần áo cỡ nào."
Maxwell liếc nhìn mái tóc ướt sũng của Mễ Lam, nói, "Tất nhiên."
“ À.. Còn nữa…” Mễ Lam dừng một chút rồi nói tiếp: “Ado nghịch quá, chưa kịp lau khô đã nhảy lên giường, phiền ngài gửi cho tôi một bộ ga trải giường." Lúc này, Ado đang nằm liếʍ láp trên giường nghe thấy mình vô tội lại gánh tội thay cho Mễ Lam, tức giận đến mức dùng cái đuôi to của mình đập mạnh lên đệm giường, phát ra mấy tiếng "rầm rầm" trầm đυ.c. Mễ Lam chột dạ liếc Ado một cái, sau đó đợi Maxwell đi ra khỏi cửa, mới nhô người ra ngoài, cấp tốc đẩy toa ăn đi vào. Nhiệt độ bên ngoài nhà thấp hơn nhiệt độ bên trong khiến cô bị hắt hơi hai lần liên tiếp.
Thấy Mễ Lam hắt hơi, Ado có vẻ tâm trạng cũng tốt hơn, hắn đứng dậy rung rung mái tóc gần khô rồi nhảy xuống giường, ngồi trên ghế chờ ăn cơm. Bữa trưa của Ado phong phú hơn nhiều so với bữa sáng, nói chính xác là số lượng lớn hơn rất nhiều. Sau khi Mễ Lam bưng lên bàn cho hắn, hắn không kịp chờ bắt đầu ăn như gió cuốn. Thấy hắn ăn ngon, Mễ Lam có chút thèm ăn, liền dùng dao cắt một miếng bít tết nhỏ, đặt vào đĩa của mình. Vì là loại chỉ chín 3 phần nên miếng bít tết mềm, mọng nước, thêm nước sốt rất ngon, Mễ Lam hai ba miếng ăn hết miếng nhỏ mà cô cắt. Sau đó, cô vẫn cảm thấy chưa đã thèm nên lại cắt thêm một miếng nữa từ đĩa của Ado, Ado nhìn Mễ Lam có chút không hài lòng nhưng rõ ràng hắn cũng không tỏ ý không muốn nên Mễ Lam yên tâm bắt đầu ăn.
Sau khi ăn bít tết của Ado, Mễ Lam cảm thấy mình cũng phải có qua có lại một chút, vì vậy cô đã lấy khoai tây nghiền của mình cho Ado ăn. Cô múc một thìa lớn khoai tây nghiền đưa đến bên miệng Ado, nói: "Nào, ăn thử món khoai tây nghiền này đi, ăn rất ngon, ăn thịt hoài không tốt cho sức khỏe, sau này em cũng nên ăn nhiều rau và trái cây hơn. "
Ado nghe Mễ Lam nói như vậy thì sắc mặt tái nhợt, hắn đưa mũi tới trước thìa của Mễ Lam ngửi ngửi trước, sau đó mới thè lưỡi quét sạch khoai tây nghiền trên đó. Thấy hắn đã ăn hết, Mễ Lam hỏi: "Ngon không? Ăn thêm chút đi." Lần này Ado phớt lờ cô, tập trung ăn bít tết của mình, có vẻ như hắn chịu ăn thìa khoai tây nghiền trước đó đã cho Mễ Lam mặt mũi.
Mễ Lam còn muốn nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bước tới mở cửa thì thấy là quần áo sạch và ga trải giường Maxwell tiên sinh gửi đến. Sau khi Mễ Lam nói vài lời cảm ơn, cô vào phòng tắm thay quần áo, khi bước ra, cô kinh hoàng phát hiện món chính bữa trưa của mình, món thịt bò hầm đỏ, đã bị tên sắc thú này ăn vụng sạch, thậm chí còn liếʍ sạch đĩa. Đồ ăn bên cạnh cũng bị hắn gây hoạ qua, chỉ còn lại một ít cà rốt và hành tây, xem ra đứa trẻ này rất kén ăn. Tức giận, Mễ Lam chống tay vào hông, hét lên: "Ado! Tên khốn này, cút ra ngoài cho ta."
Ado lắc lắc tai, tập trung ăn bít tết của mình. Mễ Lam đi tới thấy thứ duy nhất cô có thể ăn là khoai tây nghiền mà Ado đã ăn một miếng, vì vậy cô cắn hai ba miếng xong món khoai tây nghiền, sau đó phớt lờ uy hϊếp đe dọa của Ado, từ đĩa của hắn xiên ba miếng bít tết. Ado nhìn cô chằm chằm, phát ra một tiếng ậm " ô ô" từ trong cổ họng, Mễ Lam giơ cái nĩa trong tay lên và nói: "Cô đang nhìn cái gì vậy? Có tin hay không ta xiên ngươi!"
Ado khẽ khịt mũi, dường như không tin rằng Mễ Lam sẽ có can đảm. Sau đó, cả hai cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ, nhưng Mễ Lam dù sao cũng chỉ là phụ nữ, miếng bít tết to bằng lòng bàn tay cô ăn 2 phần thì không ăn được nữa. Cô nhìn nửa miếng bít tết còn lại, rồi liếc nhìn Ado ở phía đối diện, dùng nĩa xiên lên và đặt nửa miếng bít tết vào đĩa của Ado.
Ado lặng lẽ dùng mũi ủi miếng bít tết còn thừa của Mễ Lam ra khỏi đĩa, rồi tiếp tục ăn. Mễ Lam thấp giọng lẩm bẩm: “ Lòng dạ hẹp hòi.” Ado thân thể hơi hơi cứng đờ, sau đó lại vùi đầu ăn. Mễ Lam đảo mắt, dời ghế ngồi bên cạnh Ado. Cô dùng tay bốc miếng bít tết bị xa lánh lên, đặt lại vào đĩa của Ado rồi nói: "Không nên lãng phí đồ ăn, Ado là một cậu bé ngoan, cho nên mau ăn đi."
Lời của nhà văn:
Những đứa trẻ nhắn lại là những đứa trẻ ngoan. . .
Lại nói hai người này ngày mai có thể ngọt ngào đến đâu? Sầu…