Gió dường như thổi dữ dội hơn, không khí như trộn lẫn với một lớp sương mù đặc quánh, Mễ Lam giật mình, chẳng lẽ trời muốn mưa sao? Cô nên làm gì? Cô nên tìm một nơi trú mưa hay ở lại đây chờ người đến cứu? Thật sự sẽ có người tới cứu cô sao? Một ý nghĩ tuyệt vọng hiện lên trong đầu.
Không để cô chần chừ thêm giây phút nào, cơn gió mạnh đã cuốn những hạt mưa to bằng hạt đậu đập xuống. Một lúc sau, quần áo của Mễ Lam bị nước mưa làm ướt sũng, gió núi thổi vào người khiến cô rùng mình. Cả ngày thể xác và tinh thần mệt mỏi khiến cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, đầu óc uể oải, cô lo lắng cứ tiếp tục như vậy sẽ ngủ thϊếp mất, nhỡ lúc đó có dã thú nào xuất hiện thì sẽ thực sự nguy hiểm. Cô không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, cô phải tìm một nơi để trú mưa.
Mễ Lam chống người dậy, tìm một hướng phỏng định là hướng cô đã đến, lảo đảo bước đi. Có một sự khác biệt lớn giữa núi vào ban ngày và núi vào ban đêm, chưa kể lúc này trời còn đang mưa. Mễ Lam dùng ánh sáng màn hình điện thoại soi dưới chân, ba bước một lướt về phía trước. Đi hồi lâu, Mễ Lam cũng không nhìn thấy con đường núi do nhân công đào khi cô tới, điều này khiến Mễ Lam càng thêm tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Mễ Lam đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu "gràoo" vang vọng trong rừng cây phía xa. Đó là sói! Có sói trong điểm du lịch sai? Khuôn mặt vốn đã tái nhợt nhạt của cô giờ lại càng tái hơn. Vô thức tăng tốc, trong hoảng hốt cô nhìn thấy một chút ánh sáng ở phía xa, khiến trong lòng cô bất giác vui mừng. Có đèn ắt có người, nghĩ đến đây, cô liền bước nhanh đi về phía có ánh sáng.
Tuy ánh sáng nhìn thì gần nhưng đi bộ vẫn mất một khoảng thời gian. Nhưng một người có mục tiêu, sẽ không cảm thấy gì trong hoàn cảnh khó khăn. Sau khi đi một quãng đường dài, Mễ Lam cuối cùng đã tìm thấy một con đường được con người đào. Cuối cùng cũng nhìn thấy dấu vết về sự tồn tại của con người, Mễ Lam phấn khích đến mức suýt hét lên. Khi đến gần hơn, cô phát hiện đó là một tòa lâu đài cổ, ánh sáng mà cô nhìn thấy vừa rồi đến từ cửa sổ của tòa lâu đài cổ đó. Lúc này, một tiếng sấm vang lên, theo ánh chớp, Mễ Lam đại khái nhìn thấy dáng vẻ của tòa lâu đài cổ, hình như đã có lịch sử mấy trăm năm, trên tường bao phủ bởi dây leo. Mễ Lam chưa kịp nhìn rõ thì mọi thứ lại bị bóng tối nhấn chìm. Tòa lâu đài như ẩn vào trong bóng đêm, lại trở nên hư ảo mờ mịt.
Trong đầu Mễ Lam hiện lên hai chữ Lâu Đài Ma, mình có nên vào hay không? Mễ Lam chưa kịp suy xét đáp án thì từ xa đã có tiếng sói tru. Mễ Lam quyết tâm, thầm nghĩ quản có ma hay không có ma, còn hơn bị đàn sói xé xác ở nơi hoang dã như thế này. Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng chạy về phía cổng thành. Khi đến gần, cô mới phát hiện cửa thành không lớn như cô tưởng tượng, trước tòa lâu đài to lớn này, cô càng trở nên nhỏ bé. Cô dùng đôi tay lạnh buốt đập vào cổng thành vừa dày vừa nặng, đồng thời hô lớn: "Có ai không? Mở cửa ra được không?" Nhưng giọng nói của cô lập tức bị màn mưa che lấp.
Vỗ cửa hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời, Mễ Lam vô lực dựa vào cổng thành, cô bây giờ lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy. Cùng lúc đó, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra. Mễ Lam giật mình vội đứng dậy. Khi đối mặt với người đó, cô sững sờ, hóa ra là một người nước ngoài. Lúc này cô mới nghĩ tất cả những điều này thật khó tin, làm sao lại có một tòa lâu đài kiểu châu u như vậy ở một địa điểm thu hút khách du lịch trong nước? Điều này không logic chút nào, chưa kể trong nước sẽ không có những tòa nhà như vậy, thậm chí cả châu Á cũng không có những tòa nhà mang phong cách châu u cổ điển như vậy.
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu óc cô lúc này choáng váng, không thể nghĩ được gì, thậm chí cô cảm thấy tất cả những gì phát sinh hôm nay chỉ là một giấc mơ, nếu không tại sao lại không có chút cảm giác chân thực nào?
Người mở cửa mặc một bộ vest đen, tóc chải ngược ra sau rất gọn gàng. Anh ta cao và gầy, nhưng lưng lại thẳng tắp. Người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi, nhưng người nước ngoài trông già hơn so với tuổi thực của anh ta, có lẽ người đàn ông này trẻ hơn so với vẻ bề ngoài. Nam nhân này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm trầm, trên mặt nổi bật nhất chính là cái mũi ưng, càng làm cho anh ta trông càng thêm quỷ dị.
Mễ Lam nhìn nam nhân, nhất thời không biết nên nói như thế nào. Người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Mễ Lam, nhưng ngay lập tức anh ta đã che giấu nó. Anh ta dò xét Mễ Lâm cẩn thận, ánh mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu cô. Bị anh ta nhìn như thế, Mễ Lam hơi bất ân lùi lại một bước, cố gắng dùng tiếng Anh nói chuyện: "Uh, xin chào. Tôi đến đây để du lịch, nhưng tôi bị lạc với bạn đồng hành. Tôi có thể ở lại đây một đêm được không? L Bình minh ngày mai tôi sẽ rời đi, tôi thật sự lạnh quá."
Người đàn ông nghe vậy hơi nhíu mày, hiển nhiên là tiếng Anh không chuẩn của Mễ Lam nghe có chút mơ hồ. Anh ta nói, "Không, cô không thể vào, đi đi." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, anh ta nói tiếng Anh cổ điển lưu loát.
Mễ Lam sững người một lúc rồi nói: "Xin anh cho tôi ở lại một đêm. Bên ngoài có sói, nếu anh không giúp tôi, tôi có thể chết. Hoặc tôi có thể cho anh tiền, đây cũng là một điểm trong khu du lịch đúng không? Ở lại một đêm bao nhiêu tiền?” Mễ Lam nói rồi lật ba lô sau lưng.
Người đàn ông bất động thanh sắc nói: “ Cô đi nhanh đi, dù cô có trả bao nhiêu tiền cho tôi, tôi cũng không cho cô vào.” Nói xong, anh ta định đóng cửa lại.
Tuyệt vọng, Mễ Lam dùng hai tay nắm lấy cửa, không cho anh đóng lại. Cô đang định mở miệng thuyể phục với người đó thì thấy một người phụ nữ ngoại quốc khác chạy ra khỏi lâu đài cổ. Nữ nhân thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng cũng rất âm trầm, sắc mặt tái nhợt như là quanh năm không có tiếp xúc với ánh mặt trời, thậm chí còn có một tia thần sắc quỷ dị. Người phụ nữ ăn mặc như hầu gái, ánh mắt lạnh lùng quét qua Mễ Lam, không dừng lại quá một giây.
Cô ta ghé vào tai người đàn ông thì thầm điều gì đó, thấy người đàn ông nói: “Được, tôi hiểu rồi.” Nghe anh ta nói xong, người phụ nữ quay người bước đi. Trước khi đi, cô ta lại liếc nhìn Mễ Lam, trong mắt hiện lên một tia đồng tình thật sâu. Sự đồng cảm đó không đơn thuần là tiếc cho Mễ Lam bị ướt mưa, mà giống như... có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Mễ Lam nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn nhầm sao?
Lúc này, người đàn ông lại mở cánh cửa khép hờ và nói: “Vào đi, Daisy tiểu thư đưa cô lên phòng.” Nói xong, anh ta nghiêng người để Mễ Lam vào nhà. Mễ Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, tối nay dù thế nào cô cũng đã giải quyết xong.